Giang Triết Mỹ ngồi trong xe, mắt nhìn vô định vào khoảng trống trước mặt. Trên đôi gò má, những vệt nước mắt vẫn còn chưa khô hẳn. Cô ngồi đây đã gần mười phút, trời cũng đột nhiên kéo mây sắp mưa. Những đợt sấm chớp thoắt ẩn thoắt hiện sau những đám mây mù cứ chốc lát lại nổi lên. Đẹp nhưng cũng ảm đạm không kém!
Bất thình lình, một tiếng, rồi hai ba tiếng "Cốc cốc" vang lên làm cô giật mình. Nhìn sang, cô đã thấy Giang Cẩn Quỳ đứng bên ngoài, đưa tay gõ lên kính xe liên tục.
Mở cửa xe, cô vừa bước ra khỏi đó đã chẳng cho Giang Cẩn Quỳ mở miệng nói một lời, cô đã vội vàng ôm chằm lấy anh mà thút thít: "Anh cả!"
Hai mắt Giang Cẩn Quỳ căng ra vài giây, anh cơ hồ nhíu mày rồi vỗ vỗ lấy tấm lưng của cô em gái đang ra sức nhõng nhẽo mà nói: "Được rồi! Anh đến rồi đây, có chuyện gì, cứ nói với anh...Được chứ? Không được khóc nữa!"
Giang Triết Mỹ mím môi ngước mặt nhìn anh, đứng thấp hơn anh cả một cái đầu, cô một lúc trở nên nhỏ bé vô cùng. Lại muốn hoá thành Mỹ nhỏ lúc xưa, mỗi lần có chuyện không vui, cô đều làm nũng với Giang Cẩn Quỳ, bắt anh vỗ về đủ thứ. Và hiện giờ, dù là hơn hai mươi tuổi đầu, cô lại lần nữa muốn mè nheo mít ướt.
Giang Cẩn Quỳ thở dài, nhìn cô, anh cười hỏi: "Mỹ nhỏ đúng là vẫn chưa chịu lớn. Đến bây giờ em vẫn còn giở thói làm nũng này với anh sao chứ? Chẳng lẽ, bây giờ anh phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246850/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.