Chương trước
Chương sau
"Anh cả, anh đâu rồi. Cứu...cứu em với!"
"Đừng...ông là ai? Bỏ tôi ra! Không....!"
Những hình ảnh kinh khủng lẫn tiếng gào thét thống thiết cứ không ngừng vang vọng đều đặn trong đầu, bàn tay Giang Cẩn Quỳ vô thức siết chặt mảnh chăn bông trên người đến nhăn nhúm. Trán tuôn mồ hôi ướt đẫm, cứ chốc lát anh lại quay đầu sang trái rồi sang phải, miệng cứ lẩm bẩm điều gì đó chẳng rõ.
Một lúc sau, khi dường như mọi thứ đã đạt tới đỉnh điểm, sức chịu đựng của anh ngay cả lẫn trong mơ hay ngoài hiện thực đều bị bức đến cùng cực. Anh mới ngồi bật dậy, mắt mở trừng trừng đầy khiếp đảm.
Giang Cẩn Quỳ ngồi thừ người trên giường, lồng ngực phập phồng căng lên rồi thấp xuống liên hồi. Nhận ra mọi thứ anh nghe thấy chỉ là một trong hàng tá cơn ác mộng mà anh thường xuyên phải gánh chịu trong suốt hơn mười năm nay. Thở nhẹ một lần, anh đưa tay day lấy tâm trán còn đọng lại mồ hôi ẩm ướt.
Chậm rãi rời khỏi giường, Giang Cẩn Quỳ bước vào phòng tắm rửa mặt một cách điên cuồng. Anh thực sự chỉ muốn tống hết những hình ảnh, những âm thanh hãi hùng đó ra khỏi tâm trí mình.
Năm đó, chính anh là người đã bỏ mặc đứa em trai của mình. Năm đó, anh vì hèn nhát, vì ganh tị. Đã nhẫn tâm đẩy Giang Triết Hàn vào một tấn bi kịch khốn khổ nhất cuộc đời.
Giây phút Giang Cẩn Quỳ anh chỉ biêt đứng nép vào một góc cây, vô tâm nhìn theo đứa em trai bị kẻ giấu mặt lôi cổ vào căn nhà hoang mà anh thoát khỏi. Lúc ấy, anh một nửa muốn cứu em trai mình...nhưng một nửa, lại là không.
Sự ganh ghét, đố kị trong phút chốc che mờ cả lí trí. Giang Cẩn Quỳ chỉ đứng một góc bên ngoài căn nhà hoang ấy, tận tai nghe từng tiếng khóc, tiếng gào thét đầy đau đớn của Giang Triết Hàn truyền đến.
Ban đầu, hắn gào thét rất lớn, sau đó dần dần nhỏ lại... rồi tắt hẳn. Moii thứ khi ấy đều trở nên im lặng đến đáng sợ. Bóng tối dần phủ trùm cả khu rừng hoang vắng, Giang Cẩn Quỳ chỉ còn biết theo quáng tính, cứ thế mà chạy mãi, chạy mãi....
"Lão gia...là...là đại thiếu gia! Đại thiếu gia kia rồi..." tiếng của một tên đàn em gào to khi hắn bất chợt trông thấy Giang Cẩn Quỳ chạy ra từ phía cánh rừng.
Giang Cầm lập tức tiến nhanh về phía đứa con trai đang trong trạng thái hoảng loạn. Ông nhìn bộ dạng tệ hại của Giang Cẩn Quỳ, cả người lấm lem đất cát, đầu tóc lại rối bù vướng đầy lá cây. Nắm chặt hai vai của anh, ông gấp gáp hỏi: "Con sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Triết Hàn...có phải Triết Hàn đi chung với con không? Trả lời ta đi, thằng bé đâu?"
"Lão gia, đừng...Đại thiếu gia có vẻ rất khủng hoảng. Ông bình tĩnh đi..." Jack - tên đàn em thân cận nhất của Giang Cầm vội xen vào. Hắn cố gỡ lấy tay của người đàn ông nóng nảy kia ra khi nhận thấy ông ấy đang dùng sức siết chặt người của con trai mình đến run lên.
"Bình tĩnh. Mày bảo tao phải bình tĩnh khi con trai tao đang mất tích và gặp chuyện hay sao? Mau, chia ra tìm cho bằng được nhị thiếu gia về đây. Không tìm được nhị thiếu gia, tất cả các người đừng ai quay trở về dinh thự...." Giang Cầm gần như nổi điên, ông giận dữ thét lên. Lệnh cho tất cả người của mình chia nhau vào cánh rừng mà Giang Cẩn Quỳ vừa chạy ra để tìm kiếm Giang Triết Hàn.
Ông lúc này cũng chẳng còn tâm trí mà để ý đến, ngoài Giang Triết Hàn ông vẫn còn một đứa con trai là Giang Cẩn Quỳ. Anh đứng ngay bên cạnh ông, bộ dạng như thế này không đủ tồi tệ để khiến ông lo lắng hay sao.
"Giang Triết Hàn, Giang Triết Hàn. Lúc nào ông cũng chỉ biết mỗi nó. Nó là con trai của ông, vậy còn tôi...tôi không phải con của ông sao chứ?" ý nghĩ đầy mùi căm hận vang lên trong đầu Giang Cẩn Quỳ. Anh đưa đôi mắt đỏ hoe ném vào bóng lưng của Giang Cầm một cái nhìn đầy oán trách.
Chợt, Giang Cầm quay sang, đột ngột nắm lấy cánh tay của Giang Cẩn Quỳ kéo anh đi về phía khu rừng tăm tối phía trước.
"Mau, theo ta đi tìm Triết Hàn." vừa kéo lấy con trai, Giang Cầm vừa gằn giọng. Giang Cẩn Quỳ quả thực vẫn còn hoảng sợ tột cùng, anh ghì ngược cả người mình ra sau, cố gắng gỡ lấy bàn tay đang siết chặt cánh tay anh đến đau nhức.
"Không, con không trở vào đó. Con không muốn...con không muốn!" Giang Cẩn Quỳ gào lên, anh vùng vẫy một cách điên loạn. Mặc kệ cho anh có tỏ ra hoảng hốt đến cỡ nào, Giang Cầm vẫn vô tình mà gắt gingr với anh: "Con nhất định phải vào. Chỉ có con mới có thể biết Triết Hàn đang ở đâu trong khu rừng này..."
"Không! Con không nhớ....con không biết Triết Hàn ở đâu..." Giang Cẩn Quỳ vẫn gào lên đến khàn cả cổ. Hai bố con anh anh giằn qua kéo lại một lúc, anh bất chợt ngã quỵ về trước, mọi sức lực dường như chẳng còn.
"Cẩn Quỳ!" Giang Cầm kinh hãi đỡ lấy anh, nhìn anh hai mắt nhắm nghiền, ông mới lớn giọng thét lên: "Đưa đại thiếu gia đến bệnh viện, nhanh lên!"
"Rồi sau đó, phải mất bao lâu mới tìm được anh hai hả bố?" Giang Triết Mỹ run run giọng hỏi lấy. Đã một khoảng thời gian trôi qua, những gì mà cô nghe được từ bố mình quả thực khiến lòng dạ cô mỗi lúc càng quặn thắt lại. Vì cô biết, càng lúc diễn biến sẽ càng trở nên rất tồi tệ...
Giang Cầm nhấp một ngụm trà, vị đắng nhẹ đọng nơi đầu lưỡi rồi trôi dần xuống thực quản phần nào như cuốn đi cả những cảm giác kinh khủng vẫn còn sót lại của quá khứ.
Ông nhìn Giang Triết Mỹ, đôi mắt nhuốm một màu u buồn khó lột tả, nhẹ giọng đáp: "Khoảng sau bốn tiếng điên cuồng lục soát mọi vị trí trong khu rừng đó, anh hai của con...mới được tìm thấy...trong một căn nhà hoang, tối tăm, ẩm mốc, dơ bẩn...Triết Hàn, nằm yên bất động.."
"Bác sĩ, Triết Hàn thế nào rồi. Đã đỡ hơn chưa?" Trịnh Y Dao lo lắng, hỏi lấy vị bác sĩ lớn tuổi họ Đàm. Tháo ống nghe khỏi tai, Đàm Quảng đáp với giọng ái ngại: "Nhị thiếu gia vẫn không hề có dấu hiệu giảm sốt. Nhiệt độ trên người thiếu gia suốt bốn ngày nay vẫn ở mức 40 độ...."
Giang Cầm đứng cạnh bên, tay vuốt ve khuôn mặt trắng nhợt nhạt của Giang Triết Hàn, kể từ ngày được tìm thấy trong căn nhà hoang ấy đến nay cũng đã bốn ngày. Hắn luôn trong tình trạng hôn mê, thân nhiệt nóng như lửa đốt. Dù đã dùng mọi cách, nhưng tình trạng chẳng mấy khả quan.
Xót lòng nhìn con trai nằm đó mê man chẳng rõ nguyên do, Giang Cầm nén giận mà lên tiếng: "Rốt cuộc là kẻ nào, là tên khốn nào to gan dám động vào con trai của ta?"
"Lão gia..." Jack cúi đầu đáp, hắn ngưng một lúc rồi tiếp lời: "Phía cảnh sát suốt mấy ngày qua đã mở cuộc truy lùng rất gắt gao. Nhưng mọi thông tin vẫn chỉ là con số không. Không dấu vân tay nào được để lại, không một vết tích nào đang nghi tại hiện trường..."
"Rầm" một cái, tất thẩy mọi người có mặt tại phòng bệnh đều hoảng hốt giật mình khi Giang Cầm chẳng nói chẳng rành đã đứng dậy, tiến tới tóm lấy cổ áo của cảnh sát trưởng Lý, đẩy mạnh anh ta vào tường mà giận dữ hét lên: "Cảnh sát các người đã nhận hậu đãi từ Giang gia của tôi bao nhiêu rổi kia hả? Tại sao chỉ việc này mà các người cũng không làm xong?"
"Lão gia...lão gia! Bình tĩnh đi...ở đây là bệnh viện. Chúng ta đừng làm ồn, Triết Hàn...thằng bé cần được nghỉ ngơi." Trịnh Y Dao ôm lấy cánh tay đang giận đến run của ông, nhẹ nhàng khuyên bảo. Dường như trên thế gian này, người duy nhất có thể dập tắt được mọi sự nóng nảy của Giang Cầm ông đây...chỉ có mỗi người phụ nữ này mà thôi.
Lúc này, Đàm Quảng tay cầm một xấp hồ sơ vừa nhận được, ông liên tục xem xét rất kĩ lưỡng. Rồi trong phút chốc, ông tiến đến gần Giang Cầm, nhíu mày khó hiểu mà nói: "Giang lão gia, dựa trên kết quả xét nghiệm. Chúng tôi nhận thấy trong cơ thể của nhị thiếu gia có chứa một thứ rất kì lạ...."
"Thứ rất kì lạ...bên trong cơ thể Triết Hàn?" Giang Cầm buông bỏ anh cảnh sát trẻ kia ra, quay sang vị bác sĩ lớn tuổi, ông lần nữa cố nhẫn nại mà hỏi: "Thực ra là như thế nào, phiền ông giải thích rõ cho tôi."
Đàm Quảng bước đến bên cạnh Giang Triết Hàn, ông cẩn thận vạch lấy cổ áo của hắn xuống, để lộ ra khoảng da thịt bên cổ rồi nói: "Hôm trước, chúng tôi lần nữa kiểm tra kĩ cho nhị thiếu gia. Tôi phát hiện, trên cổ của thiếu gia có xuất hiện một dấu vết...do kim tiêm để lại."
"Kim tiêm?!" Trịnh Y Dao sững người, bà căng mắt chạy đến bên giường bệnh, ngồi xuống cạnh đứa con trai khốn khổ, bà ứa nước mắt sợ hãi ngước mặt hỏi lấy Đàm Quảng: "Bác sĩ, ý ông là...Triết Hàn...thằng bé bị người ta tiêm vào người một thứ gì đó sao chứ?"
Đàm Quảng không đáp, chỉ gật đầu. Giang Cầm cố giữ chút bình tĩnh còn sót lại. Ông nhìn lần lượt từ Đàm Quảng cho đến bốn cô y tá đứng sau ông ta, gằn giọng hỏi: "Thứ tiêm vào người con trai tôi...là cái gì?"
"Điều này...." Đàm Quảng phút chốc ấp úng, nét mặt lộ rõ bất an rồi đáp: "Nói đến điều này, chúng tôi quả thực rất lấy làm lạ. Trong cơ thể của nhị thiếu gia tiếp nhận một loại hợp chất mà đến cả giới y học của chúng tôi vẫn chưa hề được biết đến. Tôi nghĩ, thiếu gia bị hôn mê và sốt cao đến vậy chính là do nó."
"Nực cười! Các người đang đùa với tôi có đúng không? Kẻ nào mà có thể tiêm vào người con trai tôi thứ mà y bác sĩ các người không biết hả? Nói đi..." Giang Cầm nổi điên, ông một chân đá tung cả chiếc xe đẩy thuốc ngã ra sàn, mọi thứ trong phút chốc đều dần trở nên hỗn loạn.
Đàm Quảng làm việc cho người đàn ông nóng tính này đã suốt gần mười năm, ông phần nào hiểu đuoc tính khí này của Giang Cầm, cũng không ít lần ông hứng chịu và chứng kiến cảnh tượng nổi trận lôi đình của ông ta. Nên hiện giờ, chỉ có mỗi Đàm Quảng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Ông nói: "Chế tạo ra một loại hợp chất mà đến cả y học vẫn không hề biết đến...Kẻ đó nhất định cũng là một người trong giới..."
"Người trong giới y khoa...Chẳng lẽ là....Không thể nào, ông ta không thể nào mất trí đến như vậy?" Đàm Quảng vừa nói hết câu, trong đầu ông laii thoạt nhiên chạy ngang một ý nghĩ lạ lùng khi ông đang nghĩ đến một người. Đó là Lưu Đình - một nhà dược học giỏi, cũng là người bạn thân của ông va cũng là kẻ duy nhất trong giới y khoa có thù sâu sắc với Giang gia.
Mỗi lần Đàm Quảng lỡ miệng nhắc đến hai từ Giang gia, lập tức Lưu Đình đã không nhịn được liền nổi giận. Làm bạn với nhau đã gần bảy năm, chưa lần nào ông không nhận thấy trong mắt Lưu Đình không chứa hận thù mỗi khi nhắc đến Giang gia.
"Cảnh sát trưởng Lý..." giọng thét chói tai của Giang Cầm cất lên làm Đàm Quảng một lúc giật mình, vội trấn tĩnh trở lại. Chỉ thẳng vào mặt anh cảnh sát trẻ, Giang Cầm tức giận mà quát: "Điều tra tất cả những ai trong ngành y cho tôi. Không được bỏ sót một ai....rõ chưa?"
Giang Cầm kể đến đây, ông cay mắt liền đưa tay dụi dụi vài cái. Có lẽ, đoạn tiếp theo đây mà ông sắp nói chắc hẳn là một điều rất tồi tệ. Hoặc ít nhất, nó là khởi đầu cho một tấn bi kịch đau thương về sau...
Ông đứng dậy, chậm rãi chống lấy gậy ba - toong đi về phía cửa sổ. Bây giờ, trời đã tối hẳn. Tiết khí lập đông rét đến run người, nhưng ông lại thấy cõi lòng mình nóng bức đến sắp rực cháy. Mỗi khi nhớ đến chuyện của Giang Triết Hàn, không lần nào mà ông không đau xót lẫn căm hận người bạn thời niên thiếu - Lưu Đình.
Mắt nhìn xa xăm, Giang Cầm thở dài một hơi rồi nói: "Ban đầu ta cứ nghĩ anh hai con đơn giản chỉ bị loại thuốc đó làm cho cơ thể mệt mỏi, dễ sinh bệnh. Khi mà sang ngày thứ năm, Triết Hàn...nó đã tỉnh dậy!"
Giang Triết Mỹ bước đến ngay sau lưng ông, cô lúc này không đủ can đảm để đối diện với ánh mắt đau lòng già nua đó của ông. Cô một tay xoa xoa tấm lưng gầy guộc của ông, như đang cố gắng xoa dịu mọi nỗi đau mà ông đã phải gánh lấy suốt bao nhiêu năm qua.
Giang Cầm không nhìn cô, chỉ dán mặt vào bóng trăng khuyết hơn một nửa đang treo phía trên nền trời điểm đầy sao đêm. Ông tiếp tục câu chuyện với giọng nói khàn khàn: "Khoảng chừng một tháng sau khi tỉnh dậy, Triết Hàn vẫn rất ổn cho đến một ngày. Sau khi đón anh hai con tan học trở về nhà...nó bắt đầu...phát bệnh!"
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia...cậu sao thế này! Nhị thiếu gia...Lão gia! Phu nhân....Nhị thiếu gia có chuyện rồi!" tiếng của Phúc Kiên thất thanh gào lên làm ầm cả bầu không khí đang yên tĩnh. Lập tức, Giang Cầm cùng Trịnh Y Dao đã tức tốc chạy lên lầu. Khi cánh cửa phòng vừa mở, cả hai vợ chồng đều như chết đứng khi thấy Giang Triết Hàn nằm quằn quại dưới sàn, đau đớn vô cùng.
"Triết Hàn, con sao thế này? Trả lời mẹ đi, Triết Hàn!" Trịnh Y Dao lao đến ôm lấy con trai mình, bà tuôn nước mắt ướt đẫm khi thấy đứa con mình yêu thương đang bị thứ khốn kiếp nào đó hành hạ đến sắp kiệt sức.
"Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ cho ta!" Giang Cầm gầm lên. Ông ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con, đỡ lấy Giang Triết Hàn, ông giật mình khi thấy cả người hắn nóng như lửa đốt.
Trên tay hắn, trên trán hắn là những đường gân lớn nhỏ thay nhau chạy dọc khắp nơi. Ngay cả đôi mắt hắn cũng như thể chuyển sang đỏ ngầu. Mặc cho bao nhiêu lần Giang Cầm và Trịnh Y Dao gọi lấy tên hắn, nhưng hắn chẳng thể nghe thấy gì.
Lồng ngực hắn căng ra như sắp nứt toạc, toàn bộ thần kinh nơi đại não hệt như bị ai đó dùng lực kéo căng đến hết cỡ. Toàn thân lại chẳng khác gì bị thiêu sống bởi một ngọn đuốc lớn. Hắn hất tung cả bố mẹ mình ngã nhào ra sàn, ôm đầu gào thét đến khàn cả cổ.
Bấy giờ, giây phút kinh khủng nhất cũng đến. Giang Triết Hàn đột nhiên nhìn trừng trừng vào Trịnh Y Dao, ánh mắt hệt như môt con dã thú đang đói khát một miếng mồi ngon khiến bà khiếp đảm. Bà run rẫy ngồi dậy, còn chưa kịp gọi lấy tên con trai mình, thì Giang Triết Hàn đã thật nhanh lao đến tóm lấy bà.
"Triết Hàn, con làm gì vậy hả? Ngừng lại..." Giang Cầm hoảng hốt hét lên. Ông cùng hai tên đàn em cố sức lôi lấy Giang Triết Hàn khỏi người của Trịnh Y Dao nhưng vô ích. Hắn thực sự rất mạnh, mạnh hơn sức lực của một người bình thường rất nhiều.
"Triết Hàn, là mẹ...mẹ đây mà! Con không nhận ra mẹ sao?" Trịnh Y Dao đau đớn gào khóc khi Giang Triết Hàn dường như đang cố xé bỏ chiếc áo trên người bà. Ai ai cũng há hốc sững sờ, khi chứng kiến cảnh tượng kinh khủng đang diễn ra. Bất chợt, một mũi kim nhọn được ghim vào ngay sau gáy của Giang Triết Hàn, khiến hắn trong tích tắc đã vơi lỏng sức lực rồi lịm dần.
"Triết Hàn..." Giang Cầm kêu lấy tên con trai mình, ông vội vã đỡ lấy Giang Triét Hàn khi hắn vừa ngã xuống. Trịnh Y Dao ngồi đó, cả thần hồn một lúc như đã bị siêu tán nơi nào. Bà ôm mặt bật khóc nức nở, khiến cả bầu không khí bình yên mọi khi bị nhuốm một nỗi u uất, đau lòng khó tả xiết.
"Ngày hôm đó, con bị bác Phúc nhốt trong phòng...chính là chuyện này có đúng không?" Giang Triết Mỹ buồn bã hỏi, thấy Giang Cầm không đáp, cô nghẹn ngào cất giọng: "Anh hai...sau đó thế nào hả bố?"
Giang Cầm vẫn không di chuyển, ông đứng đó như một pho tượng, mặc cho từng nét đau thương khắc lên trên diện dung của ông hằn lên ngang dọc từng nét, ông cũng chỉ biết khép mắt đầy mệt mỏi mà nói: "Triết Hàn kể từ ngày hôm đó, nó đã dần thay đổi. Nó khép kín, trốn trong phòng không chịu tiếp xúc bất kì một ai. Việc tiêm thuốc an thần quá nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến sức khoẻ của nó, thế nên...ngoài việc trói và nhốt nó lại, ta không còn lựa chọn nào khác!"
"Lão gia, van xin lão gia thả thằng bé ra. Triết Hàn...con trai của chúng ta sắp không chịu được nữa. Thằng bé gào khóc đến sắp kiệt sức rồi lão gia à..." Trịnh Y Dao liên tục bật khóc, bà níu lấy ống tay áo của chồng mình cố gắng xin ông mở cánh cửa phòng kia ra.
Bên trong, Giang Triết Hàn bị trói chặt hai tay hai chân vào bốn góc giường bằng những đoạn dây xích cỡ lớn. Tiếng gào, tiếng thét đầy thống khổ, đầy đau đớn của hắn liên tục vang vọng khắp dinh thự. Sau lần đầu tiên phát bệnh, đến nay là lần thứ ba chỉ trong vòng chưa đầy bốn tháng. Mỗi lần như vậy, hắn đều bị cách li triệt để với tất cả moii người, nhất là phụ nữ.
Chẳng một ai hiểu được lí do đó là vì sao, ngoại trừ Giang Cầm, Phúc Kiên và Đàm Quảng. Chỉ duy nhất ba con người này mới biết thực ra căn bệnh của Giang Triết Hàn là gì.
"Giang lão gia, có lẽ ông cần bình tĩnh nghe những gì tôi săp nói." Đàm Quảng nghiêm trọng nhìn Giang Cầm, sau khi ông đến nơi đã tiêm ngay cho Giang Triết Hàn một mũi an thần, làm hắn ngủ say khi đang điên cuồng cào cấu lấy người của Trịnh Y Dao.
Ngồi trong phòng làm việc riêng, Giang Cầm tay cầm thanh xì gà nghi ngút khói mà nóng lòng nói: "Đừng úp mở nữa, nói ngay cho tôi biết. Rốt cuộc Triết Hàn, thằng bé làm sao lại trở thành như vậy?"
Đàm Quảng ngồi xuống đối diện với người đàn ông quyền hành đầy người kia, ông đan hai tay tì trước gối, người hơi khom về trước, ánh mắt rộ lên tia lo sợ: "Vừa rồi tôi kiểm tra cho nhị thiếu gia, phát hiện một điểm rất bất thường..."
Dường như điều này rất khó nói, nên Đàm Quảng cứ liên tục đảo mắt sang nơi khác không dám nhìn vào Giang Cầm, ông nói tiếp: "Hạ bộ của nhị thiếu gia bị cương cứng..."
Vừa nói đến đây, Giang Cầm liền nheo mày khó chịu xen vào: "Bác sĩ Đàm, ông đang nói bừa cái gì ông có hiểu không? Tôi bảo ông giải thích tình hình của Triết Hàn kia mà. Thằng bé dù gì cũng đã mười bảy, sắp bước qua mười tám, thì cái chuyện kia có gì là bất thường như ông nói..."
"Giang lão gia, ông bình tĩnh đi. Tôi sẽ nói cho ông rõ..." Đàm Quảng nâng lấy cặp mắt kính, ho lên một tiếng rồi tiếp: "Chuyện cương cứng của nam giới ở độ tuổi đang dậy thì là hết sức bình thường. Nhưng...của nhị thiếu gia lại không đơn giản chỉ là nhu cầu tâm sinh lý của tuổi mới lớn..."
"Ý ông là sao?" Giang Cầm nhíu mày, đôi chan đang bắt chéo của ông thoáng chốc đặt yên ngang bằng nhau dưới sàn gạch. Đàm Quảng nhìn ông, nghiệm trọng mà đáp: "Xét về hình dạng, cách thức...nhị thiếu gia đều khác với tất cả. Hạ bộ của nhị thiếu gia như thể bị đẩy to kích cỡ hơn bình thường. Cả dáng vẻ cũng bị thay đổi đến đáng sợ, rất gân guốc...và có vẻ nhị thiếu gia phải chịu đựng sự đau nhức chính vì sự căng trướng kinh khủng này!"
"Vô lí!" Giang Cầm một tay đập mạnh lên mặt bàn, ông đứng dậy ném thẳng vào mặt Đàm Quảng cái nhìn đầy tức giạn mà quát lớn: "Ông đang nói con trai của tôi bị cuồng dâm bệnh hoạn đến cả không ngăn được ham muốn, đồi bại đối với chính mẹ ruột của nó hay sao."
"Giang lão gia, tôi chỉ nói theo nhưng gì tôi biết. Thứ được tiêm vào người của nhị thiếu gia, có thể nói chẳng khác gì là một loại xuân dược cực mạnh. Để biết rõ hơn, tôi cần phải có thời gian để nghiên cứu. Nhưng trước tiên, tôi cần phải cảnh báo với ông rằng, tốt nhất ông nên triệt để cách li nhị thiếu gia không chỉ với phu nhân, mà còn cả tam tiểu thư, với tất cả phụ nữ...." Đàm Quảng cúi mặt thấp giọng nói.
Trong chốc lát, Giang Cầm đứng suýt không vững. Ông không thể tin vào những gì tai mình vừa nghe, chỉ trong vài giây, ông đã điên cuồng đạp đổ tất cả mọi thứ trong căn phòng và liên tục gào lên như thể sắp hoá rồ thực sự.
"Lão già đó, xem tôi như một đứa tội đồ kể từ khi xảy ra chuyện. Từ sau khi tôi và hắn trở ra từ cánh rừng ấy, tôi đã không được xem là đại thiếu gia của Giang gia nữa rồi." Giang Cẩn Quỳ tay cầm xì gà, tay nâng ly rượu xoay đảo trước mặt. Đôi mắt nhìn xuyên qua thứ chất lỏng đỏ sẫm, dưới ánh sáng mờ nhạt ngoài ban công, vậy mà sự chua xót lẫn căm giận vẫn hiện rõ mồn một trong đáy mắt lạnh lùng.
Tá Đằng nhìn anh, đầu lông mày cau lại khó hiểu. Hắn chưa hề nghĩ, rằng bản thân có một ngày lại có dịp đuoc ngồi ngang hàng với ông chủ của mình. Cùng ông chủ cao quý thưởng thức rượu ngon vào buổi đêm thế này.
Giang Cẩn Quỳ một hơi nốc cạn lượng rượu có trong ly, thoáng chốc, thân ly rỗng tuếch. Anh đặt nó lên bàn, ngón tay khẽ trượt quanh miệng ly rồi nói: "Tôi bị lão già đó đem tống sang Anh năm tôi hai mươi ba tuổi, chỉ sau một tháng khi thằng ranh kia bắt đầu những ngày sống ẩn mình sau cánh cửa phòng. Tôi chính thức bị ghẻ lạnh trong chính căn nhà của mình...bởi chính những người mà tôi gọi là người thân."
Tá Đằng ngã lưng ra sau, hắn nhìn sang con người cao quý bên cạnh mà nhẹ nhàng đáp: "Chuyện của quá khứ, ngài còn bận tâm làm gì. Hiện thực, chẳng phải ngài đang trên đỉnh cao của quyền lực hay sao. Chỉ cần ngài muốn, chuyện gì có thể sẽ không còn là có thể nữa. Tôi chắc chắn, sẽ biến "có thể" trở thành "nhất định" cho ngài xem...."
"Vậy...đợi đến ngày đại thọ của lão già đó. Tôi muốn có một màn kịch thật hay...và tôi cũng muốn...cả cô gái kia nữa." ánh mắt Giang Cẩn Quỳ loé lên tia gian trá. Trong giọng nói cũng nồng mùi thâm độc.
Bên ngoài, sau bức rèm cửa che nơi cửa sổ của ban công, Quân Nhu tay cầm một chai rượu khác khi chỉ vài phút trước, cô được Giang Cẩn Quỳ căn dặn chuẩn bị vì chai trước đó đã uống sắp cạn.
Bàn tay Quân Nhu siết chặt cổ chai, móng tay cấu vào thân chai khẽ lên từng tiếng rợn gai óc. Cô cắn răng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự rắc rối mang tên Lưu Trạch Lam.
"Anh em các người chỉ muốn đấu đá nhau, tại sao luc nào cũng phải mang cô ta vào cuộc kia chứ. Là ngài thực sự thích cô ta...Cẩn Quỳ...ngài ấy thực sự có hứng thú với cô ta sao?" Quân Nhu căm ghét nghĩ ngợi, phút chốc bị sự tinh ý của Giang Cẩn Quỳ nhận ra. Anh lạnh lùng lên tiếng: "Cô từ lúc nào giở thói núp lén để nghe người khác nói chuyện vậy Ngô Quân Nhu?"
"Xoảng" một tiếng, Quân Nhu giật bắn cả người khi một chiếc ly được ném về phía cô, va vào cạnh cửa sát ngay bên mặt cô, vỡ tan tành. Cô khiếp đảm một, thì lại đau lòng trước sự nhẫn tâm và vô tình của Giang Cẩn Quỳ đến trăm lần.
Anh không hề nhìn lấy cô, chỉ là qua một bóng lưng kia thôi, cô cũng đủ thấy anh lãnh đạm, tàn khốc đến mức nào. Quân Nhu tiến đến, nhẹ nhàng đặt chai rượu lên bàn, khẽ nói: "Ông chủ, tôi xin lỗi..."
"Mang cái ly khác đến đây." Giang Cẩn Quỳ lạnh lùng nói. Quân Nhu nén đau, bàn tay run run giữ chặt nhau ở sau lưng, cô cúi gập người không đáp, chỉ lẳng lặng tiến đến phía kệ tủ lấy ra một chiếc ly thuỷ tinh, mang đến cho anh rồi nhanh chân rời khỏi.
Cửa đóng lại, Tá Đằng mới to gan nói vào: "Ông chủ, đôi khi tôi tự hỏi. Liệu trên đời này còn có ai có được sự vô tình đến đáng sợ đó của ngài hay không? Quân Nhu, có lẽ cô ta cũng biết tổn thương..."
"Tôi không quan tâm!" Giang Cẩn Quỳ cắt ngang, anh một chân bắt chéo, dáng ngồi rất thoải mái mà nói: "Thứ tôi không hứng thú, thì không nên đem để trong tầm mắt làm gì. Sắp xếp mọi thứ cho tôi, không bao lâu nữa, đại thọ của lão già đó sẽ đến. Tôi muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo..."
"Vâng! Thưa ông chủ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.