Trạch Lam ngồi xếp mình lọt thỏm trong cái rọ kẽm vừa vặn, không chừa một khoảng hở để cô có thể cử động tay chân. Cô ngồi yên đến thở mạnh cũng không dám, lặng lẽ chắc cũng đã hơn bốn tiếng trôi qua. Cả thân thể cô hiện giờ đã tê cứng, đến nhấc một ngón tay lên cũng gần như khó khăn vô cùng.
Bên ngoài, tiếng bước chân của bọn thủ hạ cứ không ngừng lui tới cứ thay nhau truyền đến tai Trạch Lam, làm cô một tiếng ho cũng chẳng dám hé. Bây giờ đầu óc cô thực sự rối loạn hết cả lên, cô không biết phải hành động như thế nào. Thủ hạ của Giang Triết Hàn canh giữ rất đông, ban đầu bọn chúng còn chia nhau để tìm kiếm, nhưng chỉ một lát sau, bọn chúng liền ngưng ngay việc ấy lại mà chỉ phân nhau đứng khắp các nơi từ trong ra ngoài, từ mọi ngõ ngách, hành lang ở cái dinh thự này.
Trong đầu Trạch Lam thoáng hoảng sợ, cô thầm nghĩ: "Có khi nào Giang Triết Hàn hay tin nên đang trên đường trở về...anh ta muốn tự tay tóm được mình hay sao chứ?"
Lúc này, trên đại lộ của thành phố. Chiếc xe của Giang Triết Hàn do Tôn Nghị cầm lái đang lao đi với tốc độ chóng mặt. Phía sau, là một đoàn xe khác gồm năm chiếc gắt gao bám sát kể từ lúc hắn đáp chuyên cơ riêng xuống Bắc Kinh tại cứ điểm bí mật ở một vùng đất trống nơi Tây thành.
"Em...em lái chậm một chút được không Mỹ Mỹ...Á..trời ơi xe...xe tải kìa.." giọng Tố Dĩ Dĩ gào thét, mặt mũi trắng bệch không còn giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246816/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.