“Bên ngoài sao ồn ào thế?”
Tôi còn chưa kịp giải thích cho Tần Hải Yến nghe thì Nhiếp Tranh đã kéo cửa kính phòng tắm đi ra, anh ta chỉ quấn khăn tắm bên hông, một bên dùng khăn lông lau tóc, để lộ ra cơ bắp rắn chắc, khiến cho Tần Hải Yến hoảng hốt mà thét lên chói tai.
Tôi không còn từ gì để nói chỉ biết trợn mắt trắng, anh ta chết rồi mà thích để lộ người thế?
Mặc dù tay chân của anh ta đã mọc dài ra đầy đủ, nhưng trên người còn vết sẹo mờ mờ, đặc biệt là khóe miệng sưng đỏ, người không biết còn tưởng tượng rằng tối hôm qua chúng tôi đã có một đêm kịch liệt.
“Mộng Mộng, anh ta lại là ai hả?” Tần Hải Yến vẻ mặt ghét bỏ, anh chàng này có khuôn mặt đẹp trai nhưng không phải là loại cậu ấy thích.
Lỗ Gia Minh có lòng đề phòng, nhanh chóng nhặt la bàn lên đối với Nhiếp Tranh khua tay múa chân, rồi sắc mặt càng ngày càng khó coi, “Mộng Mộng, người này……”
“Anh ta giống tôi, còn tình hình chi tiết cụ thể thì đợi lát nữa giải thích cho các người sau, Hải Yến cậu gọi điện cho mẹ cậu xin phép nghỉ đi, chúng ta mau chóng đi đến chỗ sư phụ."
“Không được, bây giờ cậu cần phải giải thích rõ cho bọn mình!!"
“Cậu quản Gia Minh nhà cậu đi, tối hôm qua tớ chính là tìm được đường sống trong chỗ chết đó, để tớ an tĩnh một lúc đi.” Tôi nói với Tần Hải Yến xong, liền đẩy Nhiếp tranh ra và đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/3091235/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.