"Sao lại thành ra như thế chứ?" Tôi theo bản năng dùng tay phủ lên bụng, vậy đứa nhỏ kia không phải còn đáng thương hơn Ngoan Mậu sao? 
Nhắc tới đứa nhỏ kia, ngay cả Lãnh Thiên Ngạo cũng không khỏi nhíu mày, "Đứa nhỏ đang sống sờ sờ bị làm thí nghiệm, không biết nó đã trải qua bao nhiêu lần thí nghiệm cải tạo, vì ý thức vẫn tỉnh táo cho nên làm cho nó nhớ kỹ tất cả những thống khổ, lúc tôi đến nó đang phát cuồng, giết hơn phân nửa nhà nghiên cứu trong phòng nghiên cứu của căn cứ.” 
"Vậy vết thương trên người anh, cũng là do đứa nhỏ kia gây ra sao?" 
"Không phải là tất cả, miệng vết thương bên ngoài là do lúc dẫn nó đi, còn nội thương là bị pháp sư đả thương, chỉ sợ thây ma đã đoán được từ trước là anh sẽ đến đó, nên mới triệu tập không ít đạo sĩ có pháp lực cao cường canh giữ ở đó, nếu có lần sau đến đó chúng ta cần cẩn thận hơn ngàn lần." 
"Đạo sĩ vô dụng khi đối mặt với thi quỷ, tôi không lo lắng, nhưng anh phải cẩn thận hơn." 
Lãnh Thiên Ngạo định đi ra khỏi cửa, nhưng khi nghe thấy tôi nói như vậy thì quay đầu lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn tôi, “Những người đó nếu đã gia nhập đội ngũ thi quỷ, vì tiền hay vì tài cùng lợi ích trước mắt, thì chúng cũng sẽ không nương tay, mặc kệ em là người hay là thứ gì khác." 
Trái tim tôi rơi xuống lộp bộp, đúng là có một số người trong xã hội này còn đáng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/2560642/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.