"Không chỉ có đứa nhỏ kia là không được giữ lại, ngay cả người phụ nữ đó cũng không!"
Người phụ nữ kia trong lời nói của nó chắc là Trần Kha, tôi vội vàng vỗ vỗ bụng mình, "Ngoan Mậu, con đừng tức giận, cô ta là một người mẹ tốt.”
"Bà ta đang lợi dụng mọi người, mẹ con liền tâm, lúc bà ta và con bà ta nói chuyện thì mọi người không nghe thấy, nhưng con có thể nghe thấy rõ mồng một." Ngoan Mậu khẳng định là có chuyện như vậy, giọng điệu ấy rất kiên định.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ hai người họ là gián điệp, nhưng khi tôi nhớ lại bộ dáng của Trần Kha thì cảm thấy không giống lắm, nên tôi vội vàng hỏi nó, "Bọn họ đã nói gì? ”
"Nói cái gì mà dựa vào cây to để hóng mát, về sau sẽ ăn vạ vào hai người để được che chở!" Ngoan Mậu coi thường nói, tôi chỉ biết cười khổ, thằng oắt con này vẫn còn tính trẻ con lắm.
Thật ra là tôi đã nghĩ về điều này khi mà để Trần Kha đi theo chúng tôi, đúng như Thiên Ngạo đã nói là với tình hình hiện tại, chúng tôi cần phải có thi quỷ hợp tác mới được, mà Trần Kha còn là nhà nghiên cứu và chúng tôi cũng có mục đích khi thu nhận cô ta.
"Ngoan Mậu, con không cần lo lắng, về điểm này mẹ và Thiên Ngạo đều đã nghĩ qua, mọi người là đang lợi dụng lẫn nhau đó."
"Mẹ ngốc quá, mẹ đánh không lại bọn họ!!"
"Ngoan Mậu là đang lo lắng cho mẹ sao?"
Tôi đắp khăn lông nằm trên giường, đang định từ từ tâm sự với nó nhưng nó lại tức giận và hừ lạnh một tiếng, sau đó, cho dù tôi có gọi nó thế nào thì nó cũng không thèm để ý đến tôi.
Lãnh Thiên Ngạo tiến vào thấy tôi đang lẩm bẩm, anh ta hỏi tôi có chuyện gì nên tôi đành nói lại lời của Ngoan Mậu cho anh biết, mà phản ứng của anh ta cũng giống như tôi, sau đó sờ vào bụng tôi, "Ngoan Mậu, con đang lo lắng cho mẹ con, đúng không? Yên tâm đi, cha sẽ bảo vệ tốt cho mẹ con.”
Ngoan Mậu giống như có thù hận với Lãnh Thiên Ngạo, nó ỷ vào hiện tại đang nằm trong bụng tôi, không ai có thể làm gì được nó, nên nó không nói dù là một câu, cũng không thèm động đậy.
Lãnh Thiên Ngạo không có tức giận, dịu dàng ôm lấy tôi, "Anh xin lỗi, chờ sắp xếp xong chuyện của Trần Kha, chúng ta liền đi Thái Lan.”
Thông qua mấy ngày ở chung, tôi càng phát hiện nhiều mặt dịu dàng ấm áp của Lãnh Thiên Ngạo, anh ta nói rất đúng, làm người phụ nữ của anh ta nhất định là phúc có được do kiếp trước tôi tu luyện.
Tuy nói tình cảnh ở hiện tại rất khẩn cấp, chúng tôi lại rơi vào vòng xoáy nguy hiểm, nhưng tôi vẫn thấy an tâm khi ở bên cạnh anh và dù tôi có là quái vật hay gì khác thì anh cũng không ghét bỏ tôi.
Ngày hôm sau, chúng tôi rửa mặt xong đi xuống lầu thì đã thấy Trần Kha đưa theo Tề Quân đang dùng cơm dưới lầu, mà trên bàn cơm vẫn còn một người nữa, là Lãnh Thiên Dực.
Tôi lập tức chú ý tới bít tết còn dính máu trong dĩa của Tề Quân nên không thể không nhướng mày, điều mà tôi tò mò hơn là Lãnh Thiên Dực lại không cảm thấy điều đó là kỳ quái, ngược lại, ánh mắt nhìn tôi rất không thân thiện.
"Cơm nước xong xuôi, cha cứ im lặng mà rời đi đi." Lãnh Thiên Ngạo đi qua, ngồi xuống đối diện với Lãnh Thiên Dực.
Cả người Lãnh Thiên Dực run lên, ông ta ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Ngạo, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, ánh mắt ảm đạm xuống mà gật đầu.
Bầu không khí của hôm nay quá áp lực, nên tôi không còn chút khẩu vị nào, nhất là nhìn thấy Tề Quân ăn bít tết máu trong đĩa còn vấy ra khắp nơi, khiến dạ dày tôi nhộn nhạo lên, tôi không áp chế xuống được cảm giác chua lòm trong miệng nên che miệng vọt vào toilet để nôn.
Chờ lúc tôi đi ra ngoài thấy Lãnh Thiên Dực đã đi rồi, tôi liếc sang nhìn Lãnh Thiên Ngạo, "Chúng ta không đi tiễn ông ta sao?”
"Không cần, chúng ta đến chỗ sư phụ của em trước, sau đó phải đến bệnh viện, rồi còn về công ty."
Lãnh Thiên Dực vừa rời đi, ở trong công ty nhất định sẽ lộn xộn lên, tôi biết việc của Thiên Ngạo rất bận rộn nên cũng đành ngoan ngoãn gật gật đầu.
Trải qua chuyện đêm qua, tôi luôn cảm thấy ánh mắt Tề Quân nhìn tôi có một loại cảm giác thù hận khó hiểu, cho dù không nhìn vào gương chiếu hậu thì tôi có thể cảm giác được nó vẫn đang nhìn tôi, mà cái cảm giác này làm cho cả người tôi không được tự nhiên.
Mỗi lần có chuyện cần nhờ vả sư phụ là tôi lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nhưng ngược lại với tôi là sư phụ không có trách mắng gì cả, chỉ là ông ta vẫn không thích Lãnh Thiên Ngạo.
Tôi đành phải xuống ngựa nói cho sư phụ biết ngọn nguồn, sau khi ông nghe xong việc mà chúng tôi van xin thì yên lặng không nói, vẻ mặt của Lỗ Gia Minh bên kia cũng nghiêm trọng giống như có tâm sự nặng nề.
"Sư phụ, chúng tôi làm tất cả những việc này không phải vì bản thân, mà vì tình hình này bắt buộc, hiện tại, đám thi quỷ phát triển lớn mạnh, bên cạnh chúng ta nhất định phải lôi kéo một vài người tài giỏi, hơn nữa sư phụ cũng không hy vọng bọn họ bị thi quỷ khống chế để gây ra những việc sai trái." Cách nói của Lãnh Thiên Ngạo rất chân thành, lệ khí trên người cũng được anh thu lại.
Sư phụ vẫn là không nói lời nào, Lỗ Gia Minh lại không có khách sáo sồn sồn lên, "Cậu cho rằng giải trừ Thuật Ngự Quỷ dễ dàng như vậy sao? Lần trước vì cứu Mộng Mộng mà thầy suýt nữa bị mất mạng, cậu có biết không?”
Ngay cả tôi cũng không biết lần trước sư phụ lại bị thương nghiêm trọng như vậy, vẻ mặt tôi áy náy nhìn sư phụ, "Sư phụ, con xin lỗi..."
"Thầy không trách các con, là do sư phụ già rồi, không còn như xưa."
Sư phụ khoát tay áo, lập tức quay đầu về phía Gia Minh phân phó, "Đi chuẩn bị đồ vật cần dùng đi.”
"Không được, lúc trước cứu Mộng Mộng thì thôi, nhưng lần này lại vì người không liên quan, con không đồng ý!" Vẻ mặt của Lỗ Gia Minh rất nghiêm túc.
"Lỗ Gia Minh, anh phải lấy đại cuộc làm trọng, việc này tuy nói là không quan hệ với các người, nhưng một khi thi quỷ phát triển lớn mạnh, thì không chỉ có các người mà toàn nhân loại này đều sẽ gặp phải nguy hiểm, anh có biết thân phận thực sự Hàng Thi (cách gọi của ông đầu lâu kia) là ai không? Ông ta chính là hoàng đế cuối cùng của nước Z chúng ta, mà dã tâm của ông ta lớn thế nào thì không cần tôi phải nói, các người cũng biết đúng không?" Lãnh Thiên Ngạo cũng nghiêm túc, hiện tại giọng nói của anh đã không còn hoà nhã như trước.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến lai lịch của Hàng Thi, không ngờ ông ta có lai lịch khủng như vậy, điều này khiến tôi khiếp sợ nói không nên lời, nếu như Hàng Thi thật sự là hoàng đế, thì những người qua đường làm sao biết được dã tâm của ông ta lớn cỡ nào chứ?
Nói không chừng là muốn biến nơi này thành đế quốc của thi quỷ.
"Được rồi, các người đừng tranh luận nữa, Gia Minh, con mau đi chuẩn bị đi!" Sư phụ giơ tay lên, ý bảo mọi người không cần nói tiếp nữa.
E là đời này của sư phụ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy, tôi biết ông ấy đau buồn mà hơn phân nửa nữa chính là sự tự trách, tự trách mình không thể làm được gì, xấu hổ với vị trí chưởng môn đời thứ 183 của Mao Sơn.
Lỗ Gia Minh thì lo lắng cho cha của mình, hoặc là anh ta không muốn tham gia vào những chuyện này, nhưng có một số việc một khi bạn bị dính vào thì sẽ không thoát thân được.
Có điều lời mà sư phụ nói thì Gia Minh không dám không nghe, nên đành phải đi chuẩn bị.
Lập đàn phải dùng máu của chó đen, Gia Minh vừa mới bưng bát máu chó đen lên, thì Tề Quân bên kia bắt đầu không giữ được bình tĩnh, nó không ngừng hít vào mùi máu tươi, nước miếng theo đó chảy ra ngoài, tôi rất lo lắng, sợ nó lập tức phát cuồng mà đả thương sư phụ tôi.
Thiên Ngạo dường như nhìn ra lo lắng của tôi, tiến lên kiềm chế Tề Quân lại.
Lỗ Gia Minh vừa nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn tức giận của Tề Quân khi đang kiềm chế cảm xúc hoá rồ thì nói, "Đứa nhỏ này quá hung mãnh, giải trừ thuật ngự quỷ cho nó rồi thì chỉ sợ không còn ai có thể hàng được nó (hàng trong từ hàng phục),hay là làm phép để Mộng Mộng điều khiển.”
"Pháp lực hiện tại của thầy là không đủ để làm phép sau khi giải trừ thuật ngự quỷ, nếu như có thể, trước tiên cứ để quản dưới danh nghĩa của thầy." Sư phụ nói xong cầm lấy kiếm gỗ đào chuẩn bị làm phép.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]