Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, chúng tôi bay thẳng đến Thái Lan, tôi nhớ lại trước đây gặp Lãnh Thiên Ngạo ở đây, khi đó, anh ta dọa tôi làm tôi bị sợ không hề nhẹ.

Không ngờ một tháng ngắn ngủi đã trôi qua và cũng có rất nhiều chuyện xảy ra trên người chúng tôi, tôi nhìn cái xe đến đón chúng tôi có ký hiệu của khách sạn Sail thì nhịn không được mới hỏi anh ta, "Chúng ta ở khách sạn Sail hả?”

"Đương nhiên, nơi đó chính là địa phương 'lần đầu tiên' của chúng ta, không chỉ phải ở nơi này, còn phải ở trong căn phòng lần trước của em."

Tôi liếc mắt nhìn tài xế ở phía trước, rồi tức giận dùng khuỷu tay thọc vào anh ta một cái, "Anh nói hưu nói vượn gì vậy, chúng ta đến đây để làm việc chính mà."

"Việc chính không phải là đi nghỉ tuần trăng mật với em hay sao? Những việc khác đều là phụ cả."

"Anh trở về nơi này, Hàng Thi chắc chắn sẽ biết, chúng ta nên mau chóng làm cho xong mọi việc rồi trở về đi." Tôi có bóng ma tâm lý đối với đất nước Thái Lan này.

Mà Lãnh Thiên Ngạo căn bản không nghe tôi nói, đến khách sạn lại càng ngọt ngào đến ngấy người, trực tiếp đè tôi ngã xuống giường, dùng tay đẩy tóc rối tung của tôi ra.

"Bà xã à, anh xin lỗi về chuyện trước kia, lúc trước anh quá thô lỗ với em, sau này anh sẽ dịu dàng với em." Nói xong, anh ta há miệng cắn nút áo sơ mi của tôi, phần đầy đặn trước người tôi liền bung ra, còn anh ta giống như một đứa trẻ vùi mặt lên trên đó.

"Thiên Ngạo, anh làm gì đây, chúng ta vừa tới mà, đi tắm rửa trước đã."

"Vậy cũng tốt, em còn nhớ chúng ta từng làm ở trong phòng tắm không? Ở trong phòng tắm cũng rất tuyệt!!" Anh ta ngẩng đầu cười gian, lại chọc tôi tức giận, tôi liền cầm gối đập vào khuôn mặt đẹp trai của anh ta.

"Được rồi, anh không làm loạn nữa, chúng ta làm việc chính đi!!"

Anh ta nói xong liền kéo quần áo của tôi xuống, tôi phục anh ta luôn rồi, anh y như là đứa nhỏ mới nếm được trái cấm vậy đó, mắt đỏ hầu kết nhảy, nếu mà tôi còn không cho làm thì e là chiều nay tôi không được nghỉ luôn.

Vì thế tôi nửa õm ờ nửa thuận theo, lúc này đây anh ta quả nhiên rất dịu dàng, mỗi nụ hôn rơi xuống như mang theo áy náy, tôi nhắm mắt lại, tinh tế cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, dần dần cùng anh hòa làm một thể. 

 

Tôi vừa lẩm bẩm vừa đi về phía cửa sổ, định đóng cửa sổ lại, không nghĩ tới lại nhìn thấy ngoài cửa sổ, trên bãi cát có một mảnh đất có ánh lửa, nhìn kỹ mới phát hiện đó là ngọn lửa từ cây nến được sắp thành hình trái tim, Lãnh Thiên Ngạo đang đứng ở chính giữa trái tim kia, anh ta đang mặc một bộ vest đuôi yến, tay cầm một bó hoa tươi và đang nhìn chằm chằm vào tôi.



Được lắm!

Trái tim tôi không kìm được nhảy nhanh lên, thoáng chốc mà hốc mắt đã ứa ra đầy nước mắt, tôi che miệng nhìn anh đang mở rộng hai tay với tôi.

Nơi này là tầng mười lăm, nhưng có anh ở phía dưới nên tôi không sợ hãi, tung người liền nhảy từ cửa sổ xuống dưới, không chút do dự mà lao vào vòng tay của anh.

Thân hình của Lãnh Thiên Ngạo giống như một con én linh hoạt, rất chuẩn xác, không sai lệch, bay lên đỡ lấy tôi, ôm người tôi xoay vòng ở trên không trung, rồi vững vàng đáp xuống giữa trung tâm của những ngọn nến, lúc này tôi mới phát hiện, cả bãi cát dưới chân đều bị anh rải lên một lớp hoa hồng.

"Thiên Ngạo, anh làm cái này à? Mai người ta khó quét dọn lắm đó?"

"Em không cần lo, nơi này vào rạng sáng sẽ có thủy triều, nước biển sẽ cuốn đi những cánh hoa này."

Nói xong, tay anh siết chặt lấy eo tôi, và đặt một nụ hôn lên trán tôi, "Bà xã, hôn lễ trước đó làm quá cẩu thả, anh chưa cầu hôn em, bây giờ Lãnh Thiên Ngạo anh sẽ chính thức cầu hôn em, em có đồng ý gả cho anh không?"

Anh ra nói rồi quỳ một gối ở trước mặt tôi, trong bó hoa trên tay có đặt một chiếc nhẫn kim cương cực lớn, ở dưới ánh sao, nó thật rực rỡ và lấp lánh, tôi cắn chặt môi không để bản thân khóc lên vì quá hạnh phúc.

Tôi không phải là đang mơ, đúng không?

Tôi có cảm giác Lãnh Thiên Ngạo tàn bạo nhẫn tâm đã hoàn toàn biến thành một người khác, mà dáng vẻ hiện tại của anh, không phải giống với hy vọng trong nội tâm của tôi ư?

Nhưng hạnh phúc này đến quá đột ngột làm cho người ta cảm giác không được chân thật.

"Thiên Ngạo…tại sao lại đột nhiên đối xử tốt với em như vậy?" Lúc tôi nói chuyện, còn âm thầm nhéo đùi mình một cái, đây quả thật không phải là mơ mà.

"Anh cũng không biết, anh chỉ biết là anh muốn đối xử tốt với em mà thôi, em hãy quên đi những chuyện sai lầm trước kia mà anh đã làm nhé, anh muốn dùng phần đời còn lại này để tạo ra những hồi ức đẹp cho em, em có đồng ý gả cho anh không?"

Được một người đàn ông tỏ tình như thế này thì có người phụ nữ nào chịu đựng được chứ?



Tôi gật gật đầu, trong mắt chứa đầy nước mắt nóng hỏi, rồi tôi duỗi tay trái ra.

Tôi nhìn anh ta tháo nhẫn ra và đeo vào ngón tay tôi, lần này anh ta khác với lần trước, lúc này anh rất cẩn thận, sau khi đeo nhẫn xong, anh nắm chặt tay tôi rồi đứng dậy, sau đó nâng má tôi và hôn lên môi tôi.

"Anh mặc kệ em là Lam Nhi hay là Lưu Mộng Mộng, Lãnh Thiên Ngạo anh đã xác nhận em là người phụ nữ trong phần đời còn lại của anh cho nên em vĩnh viễn đừng hòng thoát khỏi anh."

"Sẽ không, nếu anh không rời không bỏ, em tất nhiên cũng sẽ sống chết nương tựa cùng anh." Tôi nói xong, kiễng mũi chân lên chủ động hôn lên môi anh ta.

Nụ hôn này rất sâu, rất nóng bỏng, đến nỗi tôi cảm nhận được anh đã bắt đầu thở dốc, cơ thể cũng có thay đổi, vì vậy tôi vội vàng đẩy anh ta ra "Thiên Ngạo, anh..."

"Không có cách nào, đối với em, anh luôn không có sức chống cự."

Bầu không khí đêm nay nếu được sử dụng để nói lời yêu thương thì ngọt càng thêm ngọt, tôi kéo tay anh đi dạo bờ biển, anh giúp tôi xách giày và đi bên cạnh, nghiễm nhiên anh là một người chồng tốt dịu dàng và chu đáo.

"Thiên Ngạo này, em vẫn không thể tin được, vì sao anh lại làm như vậy, anh khác với lúc trước quá."

"Không phải đã nói là đừng nhắc về chuyện trước kia à? Sao em lại nhắc lại nữa rồi?"

"Vậy anh cũng phải cho em một lý do có thể thuyết phục em chứ, nếu không em luôn cảm thấy không an tâm, sợ anh làm vậy để ngụy trang, rồi một ngày nào đó anh lại trở về với bộ dạng ban đầu, thì em nghĩ em sẽ chịu không nổi."

Lãnh Thiên Ngạo đột nhiên dừng bước, quay người lại nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của tôi, "Ban đầu anh quả thật vì tướng mạo giống Lam Nhi của em mà dính lấy em, nhưng sau đó anh biết em không phải là cô ấy, nhưng em lại là chuyển thế của cô ấy, nên anh nghĩ đây là duyên phận của chúng ta, anh nói như vậy em có tức giận không?”

"Em không tức giận đâu, vì có lẽ đây thật sự là duyên phận của chúng ta, đời này, em nhất định sẽ không phụ anh nữa."

Tôi đưa tay nâng má của Thiên Ngạo, ngón tay cái vuốt ve mặt đẹp trai của anh, đời này có chồng như anh thì tôi còn đòi hỏi gì nữa chứ?

"Chà chà, không ngờ Thiên Ngạo mà cũng biết lãng mạn ghê, đây chính là người phụ nữ mà chú muốn tìm à? Vì nó mà chú muốn trốn khỏi cha nuôi, ngay cả mạng cũng không cần." Có một giọng nói đột ngột chen vào làm tôi với Thiên Ngạo đồng thời quay đầu lại.

Chỉ thấy có một người phụ nữ đứng trên cây dừa ở cách đó không xa, mặc trên người bộ trang phục tiêu chuẩn của Thái Lan, váy dài màu vàng làm tôn lên vóc người quyến rũ của cô ta, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp ấy không gì có thể sánh được, từ trên cao nhìn xuống lại có đủ mười phần khí phách anh hùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.