Chương trước
Chương sau
Con quỷ kia không nói gì, có thể là đã cảm thấy tôi nói có đạo lý, dần dần thu lại lệ khí trên người, nhưng nó vẫn bao vây lấy tôi ở trước xe, không cho tôi rời đi.

Nếu anh ta nghe hiểu được tiếng người thì cũng tốt rồi, thế là tôi đành phải nói lý nói tình với anh ta, liên tục nói sư phụ có thể sẽ bị thương, đến cuối cùng thì tên quỷ kia cũng dao động.

"Vậy cô ở lại tại chỗ này, còn tôi sẽ đi xem một chút."

"Ấy đừng, đi chung đi, chúng ta chỉ là vụng trộm nhìn thôi, nếu sư phụ đấu không lại tên A Tán xấu xa kia thì chúng ta mới xuất hiện để hỗ trợ." Đây là suy nghĩ chu đáo của tôi, dù sao đối phương cũng không có một chút tính người, không chừng giống như Hàng Thi, bắt tôi để uy hiếp sư phụ.

Con quỷ kia chịu không được sự năn nỉ ỉ ôi vừa cứng vừa mềm từ tôi, nên cuối cùng thì nó cũng đồng ý, tôi vội vàng đuổi theo con đường nhỏ mà sư phụ vừa lên núi.

Đây là một ngọn núi hoang cách nội thành rất xa, cây cối trên núi đều khô héo, đất đai khô cằn, bình thường có ít người đến, nơi này chỉ có một con đường lên núi, rất nhanh chúng tôi đã đi đến đỉnh núi, thật vất vả mới tìm được một chỗ để ẩn nấp.

Nhưng tôi lại cảm giác tất cả đều là phí công, chỉ sợ là từ lúc chúng tôi tới gần thì đã bị phát hiện.

Tôi thấy sư phụ ngồi xếp bằng trên mặt đất đưa lưng về phía chúng tôi, còn A Tán ngồi đối diện cách bà ấy năm mét, hai người đều không nói gì, tôi vội vàng quay đầu hỏi con quỷ sai dịch ở phía sau, "Bọn họ đã bắt đầu rồi hả?”

"Đã bắt đầu rồi, đang đấu pháp."

"Đấu pháp là cái gì?" Tôi hoàn toàn không hiểu, tôi không chớp mắt nhìn hai người ấy, không thấy trên mặt của bà có gì gọi là lo lắng cả.

Đột nhiên, âm thanh sấm rầm rầm xoàng xoàng truyền đến, tôi cau mày đang chuẩn bị xem là đã xảy ra chuyện gì thì bị quỷ sai dịch bất ngờ ôm lấy và nhảy lên trên ngọn cây, một giây sau, ở chỗ chúng tôi nấp bị một đám trùng độc tấn công, những độc trùng này là từ phía dưới chân núi bò lên, chúng đang bò thẳng đến chỗ sư phụ tôi.

"Sư phụ, cẩn..."

Tôi vừa mở miệng đã bị quỷ sai dịch che miệng, "Đừng lo lắng, chút trò hèn này thì chủ nhân vẫn có thể ứng phó! ”

Quả nhiên, những trùng độc này còn chưa tới gần thì đã chết hết, xác của chúng vây quanh sư phụ thành một vòng rồi lại một vòng. 



Sư phụ tôi cũng không phải là đèn cạn dầu, chỉ thấy bà ấy vẽ bùa, đốt và châm lên mặt đất, thi thể của những con trùng độc kia giống như là có xăng đổ thêm vào, lập tức bốc cháy, thế lửa như sóng to gió lớn lập tức lan tràn xuống chân núi, đem tất cả những trùng độc kia thiêu chết hết, phát ra âm thanh cháy đôm đốp đôm đốp.

Ngoại trừ những con côn trùng độc, cây cối và các loại thực vật khác lại không bị tổn thương chút nào, chỉ là khí đốt ra từ trùng độc có hơi gay mũi, làm cho người ta có chút chóng mặt và buồn nôn.

"Không ổn, những trùng độc này từng tẩm qua dầu xác chết, chúng đều có độc đó!"

Tôi vội vàng che miệng mình lại, "Vậy nếu bị gió thổi xuống chân núi, không phải sẽ đầu độc chết mọi người sao?”

"Cô ở lại đây không được nhúc nhích, để tôi nghĩ biện pháp!" Quỷ sai dịch kia nói xong hóa thành một luồng khói đen bay lên không trung.

Gió đen cuồn cuộn giống như một trận lốc xoáy, hút tất cả độc khí vào trong người anh ta, tôi vội vàng dùng hai tay ôm chặt lấy thân cây, mới không bị hút vào trong đó.

Tôi vẫn luôn chú ý đến động tác của A Tán, sợ ông ta đột nhiên ra tay với quỷ sai dịch, nhưng hình như ông ta không có hứng thú với đám tép riêu cỏn con chúng tôi, sau đó, ông ta học theo bộ dáng vừa rồi của sư phụ, cũng lấy một lá bùa đốt lên và châm lên mặt đất.

Một giây sau, mấy con rồng lửa dọc theo mặt đất tấn công trực diện vào sư phụ, sư phụ nhanh chóng quăng ra mấy cây đinh gỗ chặn đường đi của rồng lửa, nhưng những con rồng lửa kia lại tách ra rồi xâu chuỗi thành một trận pháp, bao vây lấy sư phụ.

Nếu tôi có thể đọc hiểu toàn bộ tiếng Thái, thì có lẽ đã biết tên của trận pháp này.

Những ngọn lửa kia càng cháy càng mạnh, ngọn lửa cũng đã vọt cao đến đỉnh đầu sư phụ, ngọn lửa lớn như vậy cho dù không tới gần, cũng có thể bị nướng chín!!

Tôi đang lo lắng đến độ xoay vòng vòng, thì trên bầu trời có tiếng sấm vang lên, rồi mưa to ào ào kéo xuống, dập tắt lửa xung quanh sư phụ, sau khi ngọn lửa bị dập tắt thì một cái đầu bay đến, làm tôi sợ đến mức hô lên một tiếng.

"Phi đầu hàng!!"

A Tán chết tiệt, thế mà dám hạ đầu với sư phụ tôi, ông ta thật là đê tiện!!

Phi Hàng Đầu ở trong thuật hàng đầu không tính là hàng đầu lợi hại nhất, vì người dùng pháp thuật này thì phải tự tách đầu mình ra cơ thể nên nó tương đối nguy hiểm, không chỉ tôi mà chắc sư phụ cũng không ngờ đối phương sẽ dùng chiêu thức này.



Đầu kia sau khi nhanh chóng bay tới gần lại nhanh chóng rời đi, e là đã nhặt được thứ gì đó trên người sư phụ, sư phụ lập tức ném mấy con rắn nhỏ từ trong tay áo đến cái đầu của A Tán, ông ta né được hai con, còn có một con bị ông ta dùng miệng tiếp được, rồi cắn chết.

Máu rắn chảy vào trong cổ họng ông ta rồi chảy xuống đất, tôi nhìn thấy vậy thì dạ dày lại sôi trào, muốn nôn ra.

A Tán này không chỉ đê hèn, vô liêm sỉ, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, sư phụ đấu với ông ta thì nhất định sẽ chịu thiệt.

Tôi vội vàng theo thân cây chậm rãi trượt xuống, lặng lẽ muốn vòng ra phía sau A Tán, không ngờ rằng lại có hai quỷ sai dịch cao lớn ngăn cản đường đi của tôi, nhìn trang phục trên người bọn họ, khẳng định là thủ hạ của A Tán.

Đối phó với quỷ hồn so với đối phó người dễ dàng hơn nhiều, tôi rút kiếm thất tinh ở bên hông ra, đấu với hai con quỷ đó.

Có thể là chịu ảnh hưởng từ tôi, A Tán kia có chút không chịu nổi, chờ sau khi đầu nối lại lên cổ, ông ta lập tức lấy ra một cái quan tài nhỏ, trong quan tài hình như có chứa một người bù nhìn, trên người bù nhìn bị cắm đầy kim bạc.

Một giây sau, sư phụ đã đau đớn kêu thảm thiết ra tiếng, cả người không ngừng máu chảy.

Loại hàng đầu này gọi là "Châm Hàng", người trúng thuật này giống như người bù nhìn kia bị ngàn mũi tên xuyên tim, nếu kim xuyên qua trái tim thì người bị hạ hàng sẽ chết chắc.

Tôi bị hai quỷ sai dịch quấn lấy nên không có cách nào tiến lên, chỉ thấy sư phụ lấy ra một thanh chủy thủ rồi liền cắt rách đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu vào con rối trước mặt, một giây sau con rối kia giống như là ông thổ địa chui vào trong đất không thấy đâu nữa. 

Con rối kia giống như là nặng ngàn cân, trực tiếp đè A Tán nằm sấp xuống đất, ông ta phun từ trong miệng ra một ngụm máu tươi, nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã giải được pháp thuật của sư phụ, con rối biến về bộ dáng nho nhỏ, lăn xuống đất.

Sư phụ làm ông ta bị thương nặng như vậy nên sắc mặt của A Tán liền lộ ra vẻ phẫn nộ, "Bố Khuynh, không ngờ bà tiến bộ hơn trước nhiều rồi, sư huynh tôi đây cũng không cần nương tay với bà nữa."

Ông ta nói xong liền cầm lấy kim bạc trên bàn, định đâm xuống đầu người bù nhìn, tôi nghĩ cũng không chút suy nghĩ liền phóng xích sắt từ cổ tay ra, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đã quất văng quan tài nhỏ trên ở thần đàn của ông ta xuống đất.

"Mày——"

A Tán đâm một kim mà không trúng nên hung tợn nhìn về phía tôi, rồi liền hét lớn với hai quỷ sai dịch, "Giết nó, giết nó cho tao!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.