Con quỷ kia không nói gì, có thể là đã cảm thấy tôi nói có đạo lý, dần dần thu lại lệ khí trên người, nhưng nó vẫn bao vây lấy tôi ở trước xe, không cho tôi rời đi.
Nếu anh ta nghe hiểu được tiếng người thì cũng tốt rồi, thế là tôi đành phải nói lý nói tình với anh ta, liên tục nói sư phụ có thể sẽ bị thương, đến cuối cùng thì tên quỷ kia cũng dao động.
"Vậy cô ở lại tại chỗ này, còn tôi sẽ đi xem một chút."
"Ấy đừng, đi chung đi, chúng ta chỉ là vụng trộm nhìn thôi, nếu sư phụ đấu không lại tên A Tán xấu xa kia thì chúng ta mới xuất hiện để hỗ trợ." Đây là suy nghĩ chu đáo của tôi, dù sao đối phương cũng không có một chút tính người, không chừng giống như Hàng Thi, bắt tôi để uy hiếp sư phụ.
Con quỷ kia chịu không được sự năn nỉ ỉ ôi vừa cứng vừa mềm từ tôi, nên cuối cùng thì nó cũng đồng ý, tôi vội vàng đuổi theo con đường nhỏ mà sư phụ vừa lên núi.
Đây là một ngọn núi hoang cách nội thành rất xa, cây cối trên núi đều khô héo, đất đai khô cằn, bình thường có ít người đến, nơi này chỉ có một con đường lên núi, rất nhanh chúng tôi đã đi đến đỉnh núi, thật vất vả mới tìm được một chỗ để ẩn nấp.
Nhưng tôi lại cảm giác tất cả đều là phí công, chỉ sợ là từ lúc chúng tôi tới gần thì đã bị phát hiện.
Tôi thấy sư phụ ngồi xếp bằng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/2560604/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.