Chương trước
Chương sau
Quỷ sai dịch cũng quỳ xuống bên cạnh tôi, trên người mặc tang phục làm bằng giấy.

"Sư phụ đã tiên du, anh cũng đi đầu thai đi."

"Quỷ sai dịch chúng tôi không thể đi đầu thai chuyển thế, nếu chủ nhân qua đời, chúng tôi cũng sẽ trở thành du hồn dã quỷ, hoặc là bị chủ nhân mới thu phục để dùng, Long Bà Bố Khuynh là chủ nhân thứ hai của tôi."

Lúc nói chuyện tên quỷ này cũng bất lực cũng có phần không nỡ, lúc trước chắc sư phụ đối xử với anh ta không tồi, nếu không anh ta cũng không ở lại chỗ này chịu tang. 

Tôi nhanh chóng hỏi, "Vậy nếu tôi muốn anh đi theo bên cạnh tôi, làm quỷ sai dịch cho tôi thì anh có đồng ý không?”

Anh ta không ngờ tôi sẽ nói như vậy nên kinh ngạc mất vài giây, sau khi xác nhận tôi không có nói giỡn thì anh ta mới mở miệng, "A Nô đồng ý, chỉ là chủ nhân tiên du rồi, pháp lực của A Nô đã không còn mạnh như trước..."

"Không sao, tôi sẽ không để anh đi làm chuyện gì khó khăn đâu, tôi đã hứa sẽ chăm sóc tiểu quỷ ở trong phòng này, thì cũng nên quan tâm đến anh."

"Nếu cô chịu làm chủ nhân của A Nô, cho dù bắt A Nô vượt lửa băng sông thì tôi cũng không từ chối!"

Hoá ra tên của quỷ sai dịch này là A Nô, cái tên này có mấy phần giống phong cách của sư phụ.

A Nô đứng dậy đi tới trước kệ đặt bình nuôi tiểu quỷ, đưa tay lấy ra một cái hộp nhỏ phía sau bình, anh ta cầm đến trước mặt tôi rồi mới mở ra, bên trong vậy mà lại có một cái đầu người, ở chính giữa đầu kia bị cắm một cái đinh gỗ, tóc của cái đầu rũ rượi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ xương trắng lộ ra.

Bên trong cái đầu có tiếng sồn sột dường như là có sâu bọ, khiến tôi sợ đến mức té ngồi xuống đất, "Đây… đây là cái gì?"

"Đây là đầu của tôi."

Dạ dày tôi ùng ục sôi lên, tôi ráng nuốt xuống một ngụm nước bọt, đột nhiên nhớ tới lúc trước sư phụ có giảng cho tôi nghe về Thuật Dịch Quỷ trong 'Quỷ Hàng', là sau khi một người nào đó chết thì trong bảy ngày phải cắt đầu tách khỏi cơ thể, rồi cắm đinh gỗ đàn hương vào đầu, sau đó, niệm kinh cung phụng bảy bảy bốn mươi chín ngày, thì con quỷ sai dịch đó sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Không ngờ thực sự có Thuật Dịch Quỷ này, nếu so với Thuật Ngự Quỷ của phái Mao Sơn thì nó tàn nhẫn hơn.

Muốn tôi ôm cái đầu này về nước còn đặt ở trong phòng tôi thì chắc chắn là tôi sẽ ngủ không được, cho nên tôi vội vàng xua xua tay, "Anh đem nó đi chôn đi, tôi không cần thứ này, anh muốn đi theo bên cạnh tôi thì cứ đi là được rồi."

"Vậy không được, nếu bị pháp sư khác tìm được cái đầu này, thì người đó có thể làm khế ước lên tôi." A Nô ôm lấy cái hộp giống như ôm lấy báu vật vậy.



Tôi có hơi xấu hổ, tôi nói thế chắc đã làm tổn thương anh ta, nên vội vàng giải thích, "Thật ra thì tôi có thể dùng Thuật Ngự Quỷ của phái Mao Sơn chúng tôi để khế ước lên người anh rồi khống chế, chứ thật ra không cần nó đâu, vả lại tôi cũng tin tưởng anh, cho dù tôi không làm khế ước lên người anh thì anh cũng tình nguyện đi theo tôi mà, đúng không?”

"Vậy cũng phải tìm một nơi an toàn nhất để cất giữ đầu tôi, nếu nó bị hủy, thì tôi cũng sẽ bị hồn phi phách tán."

Vãi, vậy là vẫn phải mang theo cái đầu đó ở bên cạnh à?

Mặc dù tôi đã giải thích rồi nhưng trên mặt của A Nô vẫn có chút gì đó buồn buồn, chẳng lẽ trên mặt tôi lộ ra vẻ gét bỏ rõ như vậy sao?

A Nô là một con quỷ tốt, nên tôi cũng không muốn làm anh ta buồn, thế là tôi to gan tiếp nhận cái hộp trong tay anh ta, "Cứ như vậy đi, chờ sau khi về nước tôi sẽ làm khế ước lên người anh, được chứ? Sau đó, chúng ta tìm một nơi an toàn để giấu nó đi.”

"Được, đa tạ chủ nhân!!"

Lần này trên mặt A Nô cũng lộ ra tươi cười, tôi đặt cái đầu xuống, phân phó anh ta không cần thủ hiếu nữa, đi giúp tôi đem bình nuôi tiểu quỷ và mấy thứ gì gì đó đều đóng gói lại, đồ có thể mang đi ở trong gian phòng tôi đều phải đem về nước Z.

Nửa đêm yên tĩnh, nên thanh âm A Nô thu dọn đồ đạc có vẻ đặc biệt ồn ào, vì thế đánh thức Lãnh Thiên Ngạo đang hôn mê dậy.

"Thiên Ngạo, anh tỉnh rồi sao? Anh cảm thấy thế nào rồi!?"

Thiên Ngạo thấy tôi mặc một người trang phục tang, rồi nhìn căn phòng trống rỗng thì cũng hiểu được gì đó, anh ta ngồi dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu đang chờ tôi giải thích. 

Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng tôi có thể cảm nhận được là anh ta đang tức giận.

"Thiên Ngạo, em biết anh đang lo lắng cho em, nhưng em cũng muốn hỗ trợ..."

"Em cho rằng Long Bà Bố Khuynh nhận em làm đệ tử chỉ đơn giản như vậy sao? Em muốn bà ấy giúp em đối phó với A Tán, giờ bà ấy thành ra như thế, hiện tại phái Tịnh Y cũng chỉ còn lại một mình em, nên A Tán sẽ không bỏ qua cho em đâu, Long Bà là muốn mượn tay em để diệt trừ A Tán."

Sao anh ấy có thể nghĩ sư phụ tôi là loại người đó chứ?

Nhưng tôi cũng không dám tranh luận với anh ta, chỉ an ủi nói, "Thế thì có làm sao đâu, dù sao em cũng không đội trời chung với A Tán, cho dù không vì thanh lý môn hộ, thì em cũng muốn giết ông ta!”



"Thế em giết được ông ta không?"

Thiên Ngạo thật sự là càng nói càng kích động, sau đó anh ta thấy sắc mặt tôi khác thường thì vội vàng bắt lấy hai vai của tôi, nói bằng giọng mềm mại hơn.

"Mộng Mộng à, anh sợ mất em, anh không muốn em bị tổn thương gì cả, em hiểu không?"

"Em cũng không muốn mất anh, em cũng sợ anh bị thương mà, em hiểu lòng của anh, vậy nên anh cũng nên hiểu em chứ, em đối với anh cũng giống như vậy, cho nên em hy vọng dùng thực lực của mình giúp anh, anh đừng ngăn cản em nữa có được hay không, lúc nào anh cũng để em cách xa anh vậy."

Thiên Ngạo không ngờ tôi lại nói như vậy, sau đấy nhìn tôi thật lâu không nói thêm câu nào, cuối cùng ôm tôi chặt vào trong lòng.

Tôi cũng ôm lại anh, cảm thấy pháp lực của Kim Minh Pháp Vương trong cơ thể anh đã mất tác dụng, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn vì anh đã tỉnh lại.

"Khụ khụ!!"

A Nô cảm thấy buồn nôn không nhìn được nữa, liền ho khan hai tiếng.

Tôi vội vàng rời khỏi lòng của Thiên Ngạo, xấu hổ tìm đề tài khác, "Thiên Ngạo, sao anh lại chạm mặt với Kim Minh Pháp Vương vậy, em nghe A Nô nói Kim Minh Pháp Vương chính là pháp sư đức cao vọng trọng của Thái Lan này, trong chuyện này có phải đã có hiểu lầm gì rồi không?"

"Không có hiểu lầm, ngay cả anh cũng không ngờ đến là Kim Minh Pháp Vương đã cấu kết từ lâu với A Tán, lần này không thể ngăn cản được Hàng Thi, ông ta đã dời sào nguyệt sang nước Z."

"Anh gặp Hàng Thi rồi hả?"

Nghe vậy, sắc mặt của Thiên Ngạo ảm đạm xuống, tôi biết bằng sức mạnh của anh ta mà có thể sống sót trở về đã là tốt rồi, mà còn bị thương thành ra như vậy có lẽ đã chịu không ít ấm ức.

Lửa giận ấp ủ hơn nữa ngày cuối cùng cũng được đè xuống, "Anh không có gặp ông ta, nếu không phải anh hai ngăn cản anh, anh khẳng định…"

"Anh hai nhất định cũng không muốn anh chết vô ích như vậy, cho nên chúng ta cũng không nên khăng khăng đến chịu chết, nên bàn bạc kỹ lưỡng lại thì tốt hơn, chuyện xảy ra hôm nay trên người sư phụ đã làm cho em day dứt cả đời nên em cũng không muốn chuyện như vậy diễn ra một lần nữa."

Thiên Ngạo không nói gì, tôi biết anh nhất định nghe không lọt tai, tôi cũng chỉ biết thở dài thườn thượt mà thôi.

Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì A Nô cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, đồng hồ chỉ vào năm giờ, chờ đến sáu giờ là chúng tôi có thể ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.