"Được, cô đi lấy cho tôi một sợi dây thừng tới đây!"
Trần Kha không hiểu tại sao tôi lại muốn một sợi dây thừng, nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn cầm đến một sợi đặt ở trước mặt tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi một lúc rồi liền đi làm thí nghiệm.
Chờ bóng dáng của cô ta vừa rời đi, tôi vội vàng lấy dây thừng quấn lấy cổ tay của mình để cầm máu, nếu như tôi đoán không sai, cô ta nhất định sẽ cố ý quên chuyện tôi còn đang chảy máu, chờ đến khi cô ta nhớ đến thì không biết tôi đã chảy mất bao nhiêu máu rồi!
Vết thương của thi quỷ khép lại rất nhanh, nên đến khi máu của tôi ngừng chảy thì vết thương liền hoàn toàn khép lại.
Máu của Tề Quân tiến vào cơ thể của tôi lúc đầu cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng khi máu chảy lan ra khắp người, thì cả người tôi giống như là bị lửa đốt, rất là đau đớn, cái loại cảm giác giống như bị xé rách rồi tổ chức lại vậy, giống như lúc trước khi tên áo blouse trắng tiêm virus thi quỷ vào người tôi.
Không chỉ có vậy, ngay cả tôi cũng có thể cảm giác được máu của tôi kháng cực lại máu của Tề Quân, hai luồng máu ở trong cơ thể tôi vật lộn chiến đấu, mắt thường vẫn có thể thấy được chúng nhô lên ở khắp trên người tôi, giống như trên người có thêm những cái nhọt vậy.
Đau quá!
Tôi cau mày nắm chặt lấy ga giường, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, không một âm thanh không một tiếng động liền rút ra kim tiêm ở trong mạch máu của tôi.
"A"
Quá khó chịu còn đau đớn, tôi cắn chặt răng nhưng vẫn phát ra một chút thanh âm, Trần Kha nghe thấy vội vàng chạy tới bên giường tôi, thấy kim tiêm tôi rút ra, đầu tiên sắc mặt cô ta có chút căng thẳng, sau đó lại cố ý bối rối hỏi, "Mộng Mộng, cô làm sao vậy? ”
"Không có gì, hình như máu có chút phản ứng đối nghịch, tôi không dùng được máu của Tề Quân!"
Nào ngờ được là tôi vừa nói xong, Tề Quân liền xoay người nhảy đến trước mặt tôi, hung tợn nhìn tôi một cái, sau đó cúi người liền nhặt kim tiêm lên, "Có lòng tốt rút máu cho bà, bà lại không cần, bà là mụ đàn bà xấu xa, mau dùng hết cho tôi!”
Nó nói xong liền đem kim tiêm đâm xuống cánh tay tôi, Trần Kha muốn ngăn cản nó lại nhưng 'chậm một bước', đợi đến khi Tề Quân đem kim tiêm đâm vào cánh tay tôi xong cô ta mới cuống quýt ôm lấy Tề Quân, nhưng Tề Quân hai tay vẫn bắt lấy tôi căn bản không chịu buông tay.
Máu của Tề Quân trực tiếp chảy vào trong cơ bắp của tôi, khiến cánh tay của tôi lập tức sưng lên như một cái bao lớn.
Hai người này phối hợp quá ăn ý, tôi vội vàng dùng tay kia đánh ngã cái cột chống treo túi máu, túi máu rơi xuống đất, máu mới không truyền vào trong cơ thể tôi.
"Tề Quân, con làm gì vậy, mau buông dì ra!" Trần Kha hiện tại mới ngang ngược đoạt lấy ống kim trong tay Tề Quân.
Lần này tôi thật sự nhìn rõ hai người này, cuối cùng cũng hiểu được tại sao lúc trước Ngoan Mậu lại nói như vậy với tôi.
Hai người bọn họ một người hát một người bè, người đóng vai tốt một người đóng phản diện, Tề Quân vẫn luôn tức giận, nhanh chóng tránh thoát sự kìm chế của Trần Kha và bắt đầu công kích tôi, không còn biện pháp nào khác nên tôi đành phải đè nén cơn đau và phản kích lại, cảm giác toàn thân như bị lửa đốt, hơn nữa còn rất căm phẫn và hận bọn họ, cho nên tôi ra tay cũng tương đối nặng.
Với trận chiến đấu này tôi phải lập tức tốc chiến tốc thắng mới được, bằng không Thiên Ngạo trở về thấy tôi bắt nạt một đứa nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có chút ấn tượng tiêu cực với tôi.
"Tề Quân dừng tay lại, không thì dì không khách sáo với con đâu!"
Tôi xoay người nhảy xuống giường, huyễn hoá từ cổ tay ra tam lăng toa muốn doạ nó sợ, không nghĩ tới Tề Quân trực tiếp dùng vũ khí dạng khí của nó chém về hướng tôi, tôi vội vàng lách mình sang bên, cái giường cứng bị Tề Quân chém thành hai nửa.
"Trần Kha, mau bảo nó dừng tay lại, tôi không muốn đánh nó!"
"Mộng Mộng, xin lỗi, nhưng cô cũng biết là lúc Tề Quân phát cuồng, thì nó không nghe lời của ai hết..." Nói xong cô ta làm bộ làm tịch gọi Tề Quân hai tiếng.
Bỏ đi, vừa nhìn đã biết cô ta không có ý định giúp tôi, tôi liền ném ra xích gai, có lẽ là bởi vì máu có thay đổi, lần này dây xích của tôi rõ ràng đã nhẹ hơn không ít, cũng nhỏ hơn nhiều, mảnh giống như là một sợi tơ tằm.
Tam lăng toa vốn nối liền ở cuối dây xích cũng trở nên mảnh khảnh như cây kim, một cây Tam Lăng Châm thật dài.
Nhưng tôi còn chưa kịp kinh ngạc, Tề Quân lại công kích liên tiếp về phía mặt tôi, thi quỷ đều biết bị nổ đầu chẳng khác nào chết, đứa nhỏ này tính toán muốn lấy mạng của tôi ư!
Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách sáo với nó.
Hai tay run lên, tất cả 'ngân châm tơ tằm' bay ra, thoáng chốc mắt thường có thể thấy được vầng sáng màu trắng quấn quanh đầu ngón tay tôi, dọc theo sợi tơ đem toàn bộ 'ngân châm tơ tằm' bao bọc một tầng, nơi ngân châm cắt rách, hình như ngay cả không khí cũng bị bốc cháy.
Hơn nữa lúc này đây, tôi lại có thể thấy rõ vũ khí mà Tề Quân sử dụng, đó là hai cái móng vuốt răng cưa trong suốt giống như chân trước cửa bọ ngựa, móng vuốt có thể duỗi dài vô hạn, móng vuốt bắt vào gần vai, nó rất có lực, cho nên mỗi một lần công kích của nó mới có thể mang theo lực mạnh như vậy.
Một đòn của nó tập kích đến, ngón tay của tôi nhanh chóng khẽ nhúc nhích, nhấc sợi bạc quấn lấy móng vuốt của nó, sau đó kéo mạnh, chỉ nghe thấy thanh âm rôm rốp của thủy tinh vỡ, móng vuốt bên cánh tay trái Tề Quân bị sợi tơ của tôi xoắn nát.
||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
"A..." Tề Quân đau đớn kêu thảm thiết ra tiếng, quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn tôi.
Trong mắt nó ngoại trừ phẫn hận còn có khiếp sợ sâu sắc, trước đó không lâu tôi cùng nó mới đánh qua, lúc ấy tôi hoàn toàn không thể chống đỡ nỗi chiêu thức của nó, bị nó rạch một vết thương ở trên mặt.
Mà bây giờ, tôi không chỉ có thể thấy rõ đòn tấn công của nó, còn có thể một kích đánh bại nó, ngay cả chính tôi cũng khiếp sợ bản thân.
"Tề Quân!!"
Trần Kha kinh ngạc hét lên một tiếng, chạy tới muốn ôm lấy Tề Quân, nhưng Tề Quân lại đẩy cô ta ra, nó nheo mắt khát máu nhìn tôi, tôi biết nó đang ấp ủ cuộc công kích tiếp theo.
"Tề Quân, con thu tay lại đi, con đánh không lại dì đâu!”
Có lẽ là bởi vì máu của Tề Quân, cho nên tôi có thể nhìn thấy vũ khí mà nó sử dụng, cũng nhớ tới nó đã từng bị cải tạo, khác xa với máu của Trần Kha, chỉ là tôi không biết Trần Kha có phải là cố ý muốn dùng máu của Tề Quân truyền cho tôi hay không.
Trần Kha cũng thấy được thực lực vừa rồi của tôi, nắm lấy tay Tề Quân siết chặt, "Tề Quân, chú Thiên Ngạo của con sắp trở về, không nên đánh nhau với dì, không thì chú ấy sẽ không thích con nữa."
Tề Quân vừa nghe thấy tên Thiên Ngạo ánh mắt có chút buông lỏng.
Nhưng một giây sau khóe miệng của nó nhẹ nhàng giật giật gợi lên một độ cong tà ác, tức thì nó dùng sức ở chân, cả người bật lên liền dùng một cánh tay bọ ngựa khác chém về phía tôi.
Vốn tốc độ công kích của nó xem như cực nhanh, nếu là trước kia tôi nhất định sẽ nhìn không rõ, nhưng hiện tại sau khi năng lực của tôi tăng lên, động tác của nó ở trong mắt tôi liền biến thành động tác chậm, tôi nhanh chóng né tránh đi, trên mặt đất bị nó đục ra một lỗ hổng rất lớn.
Tôi không ngừng né tránh đòn tấn công của nó còn nó lại liên tục tấn công, chắc phải đánh nó bị thương không dậy nổi mới có thể làm nó dừng lại.
"Tề Quân, con mau dừng tay, bằng không dì sẽ không khách sáo!"
"Mụ đàn bà thối, bà đến đi, bà cho rằng tôi sẽ sợ bà à? Chỉ cần giết bà, chú Thiên Ngạo sẽ là của tôi và mẹ tôi!”
Tôi khinh đó!
Tôi mới không chấp nhặt một đứa con nít như nó đâu, thế mà nó còn nhỉnh mũi lên mặt với tôi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]