Huống chi hồn phách thi quỷ vẫn tồn tại trong cơ thể, nếu làm rối loạn sinh lão bệnh tử của người bình thường thì bên kia âm giới có thể không ra tay hay sao?
Đôi mắt hẹp dài của Nhiếp Tranh híp lại, "Tôi không có lòng tốt như vậy, đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ là kế tạm thời, giống như ý nghĩ của Lãnh Thiên Ngạo, là chúng ta ở hiện tại cần lực lượng thi quỷ lớn mạnh, nhưng chờ Hàng Thi bị tiêu diệt, thì sự tồn tại của những thi quỷ này liền trở thành mầm họa, tôi cũng sẽ không để cho bọn họ sống tiếp trên đời này.”
"Vậy là anh đang lợi dụng bọn họ sao?"
"Đó là đương nhiên, có lẽ Lãnh Thiên Ngạo cũng nghĩ như vậy, chỉ là về Trần Kha kia thì tôi cũng không rõ Lãnh Thiên Ngạo nghĩ như thế nào thôi."
"Anh bị bệnh à, tôi không phải đã nói rồi là không đề cập đến bọn họ sao."
Lúc tôi nói chuyện với Nhiếp Tranh, Nhạc Đình đã đi tới, không biết cô ấy có nghe thấy hay không, tôi áy náy không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Nhạc Đình đưa cho tôi một bảng số liệu mà tôi không hiểu, phỏng chừng đoán tôi cũng không hiểu, nên cô ấy trực tiếp nói, "Từ xét nghiệm máu của cô thì không phát hiện ra thành phần mang thai, hơn nữa máu đã biến dị, không phải là máu rh âm tính tiêu chuẩn, máu của người bình thường và máu của cô cơ bản là không thể dung hợp, chỉ có thể thay thế toàn bộ máu của cô, quá trình này có thể tạo thành đau đớn rất lớn cho cơ thể cô.”
"Có an toàn không?" Nhiếp Tranh trước một bước hỏi.
"Tôi vừa rồi ở trên máy tính có làm thí nghiệm mô phỏng đơn giản, sau khi thay máu có 90% khả năng, là cô Mộng Mộng sẽ biến thành người thường, nói cách khác sẽ mất đi phần lớn kỹ năng thi quỷ, cũng không thể trường sinh bất lão nữa."
Vẻ mặt của Nhạc Đình mang theo chút đáng tiếc, phải biết rằng cô ta nằm mơ cũng muốn cho chồng mình biến thành thi quỷ.
Nắm đấm của Nhiếp Tranh mạnh mẽ siết chặt, "Lại làm thí nghiệm đi, không thể để Mộng Mộng biến trở về người bình thường.”
"Không có việc gì, tôi không sợ, chỉ cần có thể loại bỏ hàng đầu trên người tôi, cho dù tôi có biến thành người bình thường cũng không có sao cả, chỉ cần con của tôi không xảy ra việc gì là tốt rồi." Tôi đã sớm có tính toán đến trường hợp xấu nhất, chỉ là không biết Thiên Ngạo sẽ như thế nào khi biết tôi trở lại thành người bình thường. "Không được, tôi không đồng ý."
"Được rồi, anh đừng cố chấp nữa, hàng đầu của tôi đã không thể kéo dài chậm trễ nữa, nếu không thay máu, nói không chừng ngay cả người bình thường mấy chục năm mà tôi cũng không sống nổi."
Nghe tôi nói như vậy, Nhiếp Tranh rốt cục miễn cưỡng đồng ý, nhưng mà anh ta vẫn kiên trì không chịu đi nghỉ ngơi, mà ở lại phòng thí nghiệm nhìn những nhà nghiên cứu kia tiếp tục nghiên cứu.
Cho đến bây giờ, tôi mới chân chính hiểu được dụng tâm của Nhiếp Tranh, e là người đàn ông này thật sự đã thích tôi, bằng không tội gì mà anh ta lại làm những việc này.
Tôi lấy điện thoại di động ra và mở màn hình lên, chỉ có hai cuộc gọi nhỡ từ Lỗ Gia Minh và Tần Hải Yến, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng vẫn gọi lại cho Hải Yến.
Vừa nghe điện thoại, Hải Yến liền gào thét: "Mộng Mộng, rốt cuộc là cậu đã đi đâu hả, Lãnh Thiên Ngạo sắp phá hủy chỗ của sư phụ rồi kìa!”
"Thiên Ngạo đến đó hả?"
"Đã đến cả một buổi chiều rồi, hiện tại vẫn còn đang ở phòng khách cùng sư phụ trợn mắt lớn mắt nhỏ, cậu mau trở về đi, cậu còn không trở về thì anh ta sẽ không đi đó."
Rõ ràng trong lòng tôi hận anh ta muốn chết, nhưng vừa nghe nói anh ta đi tìm tôi, thì tất cả oán hận, tủi thân ở trong lòng đều tan thành mây khói, nhưng bên này Nhiếp Tranh đã sắp xếp tốt hết thảy mọi thứ cho tôi, tôi không thể nói đi là đi được.
"Hải Yến, cậu giúp tớ chuyển lời cho Thiên Ngạo, nói là tớ và Nhiếp Tranh ở Lâm Hải, có thể phải mất ba ngày sau mới có thể trở về, chờ sau khi trở về tớ sẽ từ từ nói chuyện với anh ấy sau."
Tôi còn chưa nói hết, đã nghe thấy microphone bên Tần Hải Yến bị Lãnh Thiên Ngạo đoạt lấy, sau đó là âm thanh chất vấn từ trong ống nghe truyền đến, "Em còn ở cùng một chỗ với Nhiếp Tranh sao?”
"Đúng vậy, anh ấy ở bệnh viện Lâm Hải, ở đây có không ít máu rh âm tính, tôi dự định ở bên này thay máu." "Em trở về cho tôi ngay lập tức." Lãnh Thiên Ngạo gần như là nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, giọng điệu không cho tôi cự tuyệt.
"Hiện tại tôi không về, Nhiếp Tranh đã sắp xếp cho tôi để tôi thay máu, tôi không thể nói đi là đi!" Tôi rất hiểu tâm trạng của anh ta, anh đang nóng lòng muốn gặp tôi nhưng giọng điệu cứng rắn của anh thật sự khiến người ta có chút khó chịu.
"Tại sao em để anh ta giúp em thay máu, em không tin tưởng anh sao? Anh không phải đã vì em làm tất cả những chuyện này sao, vì sao em còn cần anh ta giúp đỡ?"
Vừa nhắc tới thay máu tôi liền nhớ tới Trần Kha, "Tôi không phải không tin anh, mà tôi không tin Trần Kha, tôi nói với anh đủ tất cả mọi chuyện rồi, anh chính là không chịu tin tôi, vẫn để Trần Kha thay máu cho tôi, cô ta nhất định sẽ giết chết tôi!”
"Cô ta sẽ không như thế, sau khi em đi cô ta nói rất nhiều lời xin lỗi với anh, còn nói chờ em trở về sẽ để Tề Quân xin lỗi em, bọn họ làm như đến như thế mà em còn không hài lòng sao?"
Mẹ kiếp, nói giống như là tôi vô cớ gây sự vậy, thật sự là muốn làm tôi tức chết mà.
Đã như vậy, vậy tôi liền cố tình gây sự là được rồi, "Lúc trước, tôi không phải đã nói cho anh lựa chọn sao, giữa tôi và mẹ con Trần Kha kia thì anh chỉ có thể chọn một bên, có cô ta thì không có tôi, nếu anh đuổi mẹ con họ đi, tôi sẽ trở về!”
Nói xong, tôi cúp điện thoại, nhưng điện thoại lại vang lên hết lần này đến lần khác, âm thanh đoạt mạng truyền đến nên tôi liền dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
"Thật sự là tức chết người mà không cần đền mạng mà, chờ sau khi trở về tôi nhất định phải thu phục tên oắt con Tề Quân kia trước!"
Tôi thở phì phò đem điện thoại di động ném đi, càng tức giận lại càng nhớ lại đủ loại chuyện giữa tôi và Thiên Ngạo, thật vất vả mới cùng anh ta tiến tới bước này, chẳng lẽ lại để con mụ kỹ nữ thối thích diễn kịch kia làm cho ầm ĩ lên ư?
Tuyệt đối không cho phép, cô ta làm bộ làm tịch không phải là vì muốn làm cho tôi cùng Thiên Ngạo cãi nhau hay sao, hôm nay lại làm loạn lên đến căng thẳng như vậy, nếu để cô ta biết thì cô ta còn không cười đắc ý cho đến chết à?
Chờ sau khi trở về nhất định phải từ từ nói chuyện với Thiên Ngạo.
Sau khi nghĩ thông suốt, tôi cuối cùng cũng có thể an tâm đi ngủ, sáng hôm sau, vào chín giờ rưỡi Nhiếp Tranh mới đánh thức tôi dậy, tôi vừa nhìn thời gian trên tường, cọ người một cái liền bật dậy.
"Sao lại trễ như vậy mà anh mới gọi tôi dậy, không phải mười giờ bắt đầu làm rồi à?"
Nhiếp Tranh cười vô cùng ôn hòa, phối hợp với tây trang màu trắng anh mặc vào hôm nay, làm cho cả người anh ta thoạt nhìn giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ điện thoại vậy.
"Ngày hôm qua tâm trạng của cô không tốt, tôi muốn cho cô ngủ nhiều một chút, hiện tại chúng ta đi ăn sáng đi, trì hoãn một chút thời gian, để cho bọn họ chờ cũng không sao cả!"
"Vậy cũng không được, vì lần thay máu này, mọi người sợ là đã rất mệt mỏi, nhanh chóng giải quyết cũng tốt để cho họ nghỉ ngơi nữa." Tôi vừa nói chuyện vừa lấy áo khoác khoác lên người, rồi kéo Nhiếp Tranh đi ra ngoài.
"Tôi cũng không rõ, cô tốt bụng lại hiểu lòng người như vậy, mà tại sao Lãnh Thiên Ngạo lại không tin cô chứ?"
"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng ở trước mặt tôi mà nhắc đến người đàn ông kia!"
Anh nhắc tới chuyện đêm qua, nên tôi liền quét mắt vào một vòng trong phòng, thì thấy cái điện thoại bị mình ném ở dưới sô pha, nên vội vàng nhặt nó mở lên.
Quả nhiên, có hơn 30 cuộc gọi nhỡ đều là từ điện thoại của Hải Yến gọi tới, còn có một tin nhắn thoại.
Tôi vội vàng nhấn nút, trong ống nghe truyền đến âm thanh của Lãnh Thiên Ngạo, "Lưu Mộng Mộng, em tốt nhất nên cầu nguyện đừng để tôi tìm được em!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]