Chương trước
Chương sau
Đợi đến khi xác định Liễu Sương Sương không có phái người đuổi theo sau, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, sao anh lại rơi vào trận thất tinh vậy?”

"Vừa rồi là do anh sơ suất. Không nghĩ tới trúng quỷ kế của đạo sĩ thối, bọn họ thương lượng muốn diệt trừ em, anh một lòng muốn đi cứu em, không nghĩ tới rơi vào trận thất tinh."

Lãnh Thiên Ngạo dừng lại, quay đầu rồi lại đưa tay phủ lên gò má của tôi, "Cũng may em không sao, như vậy là tốt rồi.”

"Anh không cần lo lắng, đừng quên em còn có con tin."

Vừa nhắc tới Lãnh Triết Lăng, tôi nhịn không được nhớ tới những gì Lãnh Triết Lăng đã nói với tôi vào lúc nãy. Nên mở miệng hỏi, "Thiên Ngạo, lúc trước em và Lãnh Triết Lăng nói chuyện, anh đều nghe thấy chứ? Thật ra hôm nay chính anh ta đã chủ động để cho em dùng anh ta làm con tin để cứu anh đó.”

"Em cũng đã thả gã ta chạy mất, hiện tại anh nói không đồng ý còn có tác dụng gì sao?"

"Nói như vậy là anh đồng ý hả?" Tôi ngạc nhiên mở to miệng rồi lại ôm chầm lấy anh ấy "Thiên Ngạo, em yêu anh quá đi thôi."

"Anh cũng yêu em rất nhiều, cho nên không đành lòng cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của em."

Ô ô, tôi thật sự là quá cảm động, nhưng tôi làm như vậy cũng không hoàn toàn vì cá nhân mình.

"Hôm nay anh ta có thể xả thân cứu anh, chứng tỏ anh ta vẫn lương thiện, chờ anh ta tra ra hết sự thật về chuyện xấu mà Liễu Sương Sương làm. Khẳng định sẽ đứng về phía chúng ta, đến lúc đó em lại để cho anh ta đi đầu thai, anh ta cũng không còn cái cớ gì nữa.”

Tôi tràn đầy tin tưởng, vừa nói xong, đã bị Lãnh Thiên Ngạo dùng cái tay gạt mũi tôi một cái, "Em thật đúng là ngốc nha!”

Ánh mắt của anh ta cũng không giống như đang nói giỡn, hơn nữa khóe miệng trêu chọc nhếch lên một độ cong, như vậy làm cho người ta rất không thoải mái, tôi túm lấy quần áo của anh ta không chịu buông tha, hỏi, "Anh có ý gì hả? Em có chỗ nào là ngu ngốc đâu?”

"Ôi, em không sợ anh ta là vì muốn làm em thả anh ta chạy nên mới tương kế tựu kế à?" Lãnh Thiên Ngạo nói xong nắm chặt tay tôi, rồi nói một câu đi thôi, trực tiếp mang theo tôi bay người lên lao đến hướng về phía căn cứ.

Tôi ngốc ra. Vì nói như vậy cũng không phải là không có khả năng.

Một chiêu kia của anh ta không chỉ được làm con tin để trao đổi, hơn nữa còn khiến cho tôi mắc nợ ân tình…

Nhưng Lãnh Triết Lăng chắc là sẽ không làm thế đâu, vì trong trí nhớ của tôi anh ta chưa từng có bất kỳ âm mưu nào. Làm sao có thể nghĩ ra một kế hoạch tuyệt diệu như vậy trong thời gian ngắn, ngay cả tôi cũng không nghĩ đến.

Chờ chúng tôi trở lại căn cứ nhà tù, Ngoan Mậu đã trở lại từ lâu, vừa nhìn thấy tôi cùng Thiên Ngạo trở về liền chạy lon ton tới, giơ lên đồ vật trong tay, "Cha, cha nói muốn thưởng cho con, vậy cha dạy con tu luyện đi.”

Đồ nó cầm trong tay chỉ là một đĩa CD, không có gì đặc biệt, nhưng tôi lại bị hấp dẫn hết lực chú ý bởi vết thương trên đầu nó, đó là một vết thương do đao chém từ trên cao xuống, còn chưa hoàn toàn khép còn lộ ra vết máu đỏ tươi.

"Ngoan Mậu, đầu của con bị làm sao vậy?"

Nghe vậy, Ngoan Mậu cong môi lên cười, "Không có gì."

Không có gì cái rắm ấy, vừa nhìn đáy mắt của nó hiện lên vẻ âm ngoan, tôi kết luận việc này không đơn giản như vậy, đưa tay liền nhéo lấy lỗ tai của Ngoan Mậu, "Thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

"Không phải chỉ là hai đứa nhỏ đánh nhau thôi mà, khó tránh khỏi bị chút vết thương nhỏ, chẳng lẽ cô còn định báo thù cho con nhà cô sao?" Một giọng nói đột ngột vang lên, tôi vừa nhìn lại liền thấy Trần Kha, thân hình thon dài của cô ta mặc áo blouse trắng dựa vào cửa phòng, xem ra là vừa mới từ trong phòng đi ra.

Hai đứa nhỏ, đánh nhau?



Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn Ngoan Mậu, đưa tay tiếp nhận CD trong tay nó, "Vốn nên thưởng cho con, nhưng bây giờ con lại phạm sai lầm, hủy đi."

Nói xong, anh ta đen mặt trực tiếp lướt qua người Ngoan Mậu.

Đáy mắt của Ngoan Mậu thoáng hiện lên một tia mất mát, mỉa mai hừ lạnh một tiếng, "Không dạy tôi thì thôi, một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua ông.”

Tôi không biết nói gì, đỡ trán, mặt đứa nhỏ này thật đúng là nói thay đổi liền đổi, tôi tuyệt đối không thích bộ dáng hiện tại của Ngoan Mậu, đưa tay vuốt nhẹ lông mày nhíu lại của nó, "Đừng tranh mạnh háo thắng, nhớ kỹ con phải làm con trai ngoan của mẹ.”

"Tuân mệnh ạ!"

Ngoan Mậu nghịch ngợm nháy mắt rồi bỏ chạy, nhưng tôi một chút cũng không cảm giác được thành ý của nó, đứa nhỏ này rõ ràng đang nói cho có lệ với tôi.

Trần Kha cũng chế giễu mỉa mai hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người vào phòng.

Chỉ có Tần Hách vừa nghe nói tôi đã trở về, lập tức vội vàng chạy đến trước mặt tôi, không nói không rằng liền lôi kéo tôi đến phòng chuyên dụng trước đó chuẩn bị cho tôi, bên trong đều là pháp khí mà tôi mang đến, là các loại pháp khí linh tinh của sư phụ cùng với Long bà.

Vừa mới đi vào đã thấy một người mặc áo blouse trắng đang chuẩn bị lại đồ đạc cho tôi, trong lòng tôi kinh ngạc, đó không phải là Trần Kha chứ?

"Chị Mộng Mộng, chị đã về rồi!!" "Tiểu Bạch, hoá ra là em?" Cho đến khi cô bé xoay người lại tôi mới thấy rõ mặt của em ấy, "Từ lần tạm biệt trước em đã đi đâu, chị gọi điện thoại cho Nhiếp Tranh anh ta nói chưa từng gặp lại em.”

"Em đi thăm cha mẹ chị, anh Thiên Ngạo nói là sợ cha mẹ chị sẽ có nguy hiểm, để cho em chuyển viện cho họ đến Hải Thông, bên kia đã dàn xếp xong rồi, nên hôm nay em mới về nơi này."

"Cha mẹ chị đã được chuyển viện á?" Sao Thiên Ngạo lại không nói cho tôi biết?

"Chính là ngày chị gặp chuyện không may, nghe nói rất nhiều phóng viên đang tìm kiếm bệnh viện mẹ chị ở, may mà chúng em nhanh hơn một bước." Tiểu Bạch nói xong trên mặt tràn đầy vui vẻ, vì mình giúp được người khác nên vui.

Trách không được Thiên Ngạo bị bắt vào cục cảnh sát, chỉ sợ có một phần là từ nguyên nhân hy sinh thời gian của mình tranh thủ chuyển viện cho cha mẹ tôi.

"Tiểu Bạch, chị rất cảm ơn em." "Không cần cảm ơn em đâu, Tiểu Bạch là thật lòng thích chị Mộng Mộng, hơn nữa Nhiếp tổng cũng là nhiều lần dặn dò em phải bảo vệ tốt cho chị đó!"

"Các người đừng chỉ biết nói chuyện, mà tôi là người đưa Tiểu Bạch đến đây đó, sao cô không cảm ơn tôi? Nhanh chóng đem thi quỷ kia đều khế ước đi, như vậy tôi dùng người cũng yên tâm một chút." Tần Hách là một ông cụ bị phụ nữ chúng tôi dong dài làm phiền, không còn kiên nhẫn xua xua tay nói.

"Anh đi mang mọi người đến đi, tôi cùng Tiểu Bạch đi chuẩn bị trước."

Chờ sau khi Tần Hách đi ra ngoài, tôi liền dạy Tiểu Bạch cách chuẩn bị như thế nào, Tiểu Bạch vừa học, một bên trộm ghé vào tai tôi nói, "Chị Mộng Mộng, vừa rồi em nhìn thấy người phụ nữ tên Trần Kha kia.”

Tiểu Bạch biết chuyện máu chó giữa Trần Kha và tôi, lúc trước nếu không phải gạt cô ta là Tiểu Bạch không quen biết tôi, thì khẳng định cô ta sẽ không cứu Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, em nên ít tiếp xúc với cô ta, càng không được xung đột cùng cô ta, bằng không em chết thế nào mà em cũng không hay đó."

"Hừ, người phụ nữ kia vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt rồi, vừa nãy, cô ta thấy Ngoan Mậu cùng Tề Quân đánh nhau mà cũng không ra tay ngăn cản, còn nói thêm cái gì mà nếu Tề Quân thua, thì không phải là con của cô ta!"

Tôi lập tức dừng động tác trên tay lại, hồi tưởng lại vết thương nhìn thấy trên đầu của Ngoan Mậu, chẳng lẽ vừa rồi là nó đánh nhau với Tề Quân ư?

"Trách không được Tề Quân lại ra tay nặng như vậy, cũng may Ngoan Mậu không phải là thi quỷ, nếu không hôm nay chắc nó đã mất mạng rồi."

"Đúng vậy, chị không thấy trận chiến vừa rồi á, thiếu chút nữa đã phá hủy luôn căn cứ này, may là Đặng Khải nhìn không nổi ra ngăn cản, bằng không còn không biết đánh đến khi nào, Tề Quân hung ác kia giống như là chiến lang, ra tay rất ngoan độc, như kiểu đánh không chết là không dừng." Tiểu Bạch hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, không nhịn được run người.



Nếu thật sự muốn đánh, ngay cả tôi đối phó Tề Quân cũng phải rất cố sức, chứ đừng nói là Ngoan Mậu.

"Không được, chị phải đi tìm Ngoan Mậu nói chuyện, dặn nó về sau ngàn vạn lần không thể tìm Tề Quân đánh nhau nữa."

Tôi vừa mới đứng dậy muốn đi ra ngoài, Tần Hách đã mang theo một thi quỷ tiến vào, thi quỷ kia dáng người thon dài làn da trắng nõn, thoạt nhìn giống như là một thư sinh yếu đuối, vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình nói, "Chào chị Mộng Mộng.”

"Người này liền giao cho cô, đợi lát nữa gọi tôi." Tần Hách nói xong liền đi ra ngoài.

Tôi đánh giá người trước mắt này, cậu này chắc tầm 20 tuổi, nếu không có bộ râu xồm xoàm trên mặt, nhìn qua giống như là một đứa trẻ còn đang đi học.

"Lúc trước đã nghe nói qua không ít tin đồn về chị Mộng Mộng, không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, chị Mộng Mộng quả nhiên xinh đẹp, so với Trần Kha lạnh như băng kia là xinh đẹp hơn nhiều."

Miệng tên này rất trơn tru, đây là nhãn tôi đã dán cho người đàn ông này.

Người cũng đã được đưa đến nên tôi giải quyết người này trước, rồi mới đi tìm Ngoạn Mậu vậy.

Tiểu Bạch sau khi chuẩn bị sẵn sàng liền an tĩnh lui sang một bên, không nghĩ tới em ấy vừa mới đứng lên đã bị thi quỷ kia lách mình ra ngăn lại, "Em gái này rất đặc biệt nha, một đầu tóc bạc giống như là ma nữ tóc bạc, bộ dạng lại thuần khiết như nước, nếu đè em dưới người, không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ."

"Không biết xấu hổ!" Tiểu Bạch nổi giận, bộp một tiếng, liền cho người đàn ông kia một cái tát.

Tôi cũng cảm thấy giọng điệu người đàn ông này rất quá đáng, không kiên nhẫn nói, "Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, đừng nói những lời vô dụng đó.”

Không nghĩ tới người nọ nghe tôi chửi bới chẳng những không có im lặng, ngược lại dời ánh mắt đùa cợt nhìn tôi, "Chị Mộng Mộng, không cần không thú vị như vậy sao, còn chưa thử làm sao biết vô dụng đâu, em trai dưới ba tấc của em vừa lớn lại vừa dài, mấy phụ nữ đều thích đến thử xem.”

Lần này Tiểu Bạch không ra tay nhưng tôi cũng cần ra tay, tôi bay lên liền đá vào đầu gối cậu ta hai cước, rắc rắc hai tiếng, chân cậu ta trực tiếp đứt gãy quỳ trước mặt tôi.

"Con đàn bà cô sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy!"

"Đây xem như là trừng phạt cậu, nếu như cậu lại nói những chuyện ghê tởm này, tôi sẽ chặt rớt hai chân cậu xuống."

"Chị Mộng Mộng, chị cần gì phải giấu diếm, kỳ thật trong lòng chị cũng rất muốn chứ gì, một mình đại ca Thiên Ngạo làm sao có thể làm chị thỏa mãn?" Người nọ còn không biết hối cải, lại hết lần này đến lần khác phun ra những lời tục tĩu.

Tiểu Bạch vén tay áo lên tiến lên cho cậu ta mấy cái tát, đánh đến lúc mặt của cậu ta sưng tấy lên, cuối cùng cũng ngoan ngoãn quỳ không nói lời nào.

Chết tiệt mà, đây đều là tội phạm đó, loại người này thật sự có thể hữu dụng sao?

Thôi, coi như là giúp Tần Hách một việc, chỉ cần sau khi khế ước với cậu ta, tôi coi như không còn việc gì nữa.

Tôi bảo Tiểu Bạch lui ra sau lưng tôi để nhìn, rồi bắt đầu niệm chú ngữ, niệm chú là phải triệt để tập trung tinh thần, bất luận đạo sĩ nào khi làm việc cũng sẽ buông lỏng cảnh giác với bên ngoài, hơn nữa có một số pháp thuật không thể bị cắt ngang, cho nên mới có hộ pháp (= người canh giữ, bảo vệ cho người đang làm pháp thuật)

Không có Gia Minh ở bên cạnh, tôi vẫn có chút lo lắng, vẫn không thể tiến vào trạng thái, thật vất vả mới tiến vào trạng thái, nhưng không nghĩ tới một bóng người đột nhiên nhào về phía tôi, trực tiếp đè tôi xuống sàn nhà.

"Chị Mộng Mộng ---- a ----."

Tiểu Bạch hô hoán lên một tiếng, không ngờ là thi quỷ kia trực tiếp bắn từ cổ tay bay ra mấy sợi xích sắt, quấn chặt lấy Tiểu Bạch, lực đạo rất mạnh nên đẩy lùi em ấy vào bức tường làm hôn mê bất tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.