Đợi đến khi xác định Liễu Sương Sương không có phái người đuổi theo sau, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ngạo, "Thiên Ngạo, sao anh lại rơi vào trận thất tinh vậy?”
"Vừa rồi là do anh sơ suất. Không nghĩ tới trúng quỷ kế của đạo sĩ thối, bọn họ thương lượng muốn diệt trừ em, anh một lòng muốn đi cứu em, không nghĩ tới rơi vào trận thất tinh."
Lãnh Thiên Ngạo dừng lại, quay đầu rồi lại đưa tay phủ lên gò má của tôi, "Cũng may em không sao, như vậy là tốt rồi.”
"Anh không cần lo lắng, đừng quên em còn có con tin."
Vừa nhắc tới Lãnh Triết Lăng, tôi nhịn không được nhớ tới những gì Lãnh Triết Lăng đã nói với tôi vào lúc nãy. Nên mở miệng hỏi, "Thiên Ngạo, lúc trước em và Lãnh Triết Lăng nói chuyện, anh đều nghe thấy chứ? Thật ra hôm nay chính anh ta đã chủ động để cho em dùng anh ta làm con tin để cứu anh đó.”
"Em cũng đã thả gã ta chạy mất, hiện tại anh nói không đồng ý còn có tác dụng gì sao?"
"Nói như vậy là anh đồng ý hả?" Tôi ngạc nhiên mở to miệng rồi lại ôm chầm lấy anh ấy "Thiên Ngạo, em yêu anh quá đi thôi."
"Anh cũng yêu em rất nhiều, cho nên không đành lòng cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của em."
Ô ô, tôi thật sự là quá cảm động, nhưng tôi làm như vậy cũng không hoàn toàn vì cá nhân mình.
"Hôm nay anh ta có thể xả thân cứu anh, chứng tỏ anh ta vẫn lương thiện, chờ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/2560525/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.