Loại quỷ khí mạnh mẽ này cùng cái loại trên người Thiên Ngạo không chênh lệch là bao nhiêu, chỉ sợ người đến này có thực lực không yếu hơn Thiên Ngạo.
Tôi vội vàng xoay người mặc đạo bào, cầm pháp khí, Tần Hách và Đặng Khải còn có Tiểu Bạch đều ở ngoài cửa với sắc mặt đông cứng đang chờ tôi. Vừa thấy tôi đi ra ngoài, Tiểu Bạch liền nghênh đón, "Chị Mộng Mộng, chị muốn đi ra ngoài sao?"
"Đúng, nếu chị không đi ra ngoài, người đó chắc chắn sẽ san bằng nơi này, các người hộ tống tất cả mọi người rời đi từ đường bí mật đi."
Ngoan Mậu chạy đến ôm lấy tôi, nó không chú ý đến đạo bào trên người tôi nên va vào ầm một tiếng rồi bị văng ra. Cú va chạm làm nó đầu váng mắt hoa ngã trên mặt đất."Anh!"
Tề Quân vội vàng chạy tới đỡ Ngoan Mậu dậy.
Tôi lắc đầu nói không nên lời, "Nhóc con, con đừng gây thêm phiền phức cho mẹ, mau mang theo Tề Quân rời đi!"
Sau một thời gian ngắn trì hoãn, thì đột nhiên có một quả đạn pháo khác bắn đến, vang lên tiếng ầm ầm, trần nhà làm bằng thép đã bị thổi bay, tôi không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Tôi dùng đôi mắt cảnh cáo Ngoan Mậu, rồi đi ra ngoài một mình bất chấp sự ngăn cản của tất cả mọi người.
Đặng Khải biết mọi người đi ra ngoài lúc này tương đương với việc chịu chết, nên đóng cửa lại, buộc mọi người rời khỏi bằng con đường bí mật.
Tôi vội vã chạy ra ngoài. Bầu trời bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/2560508/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.