Chương trước
Chương sau
Nhạc Đình không nói gì, chỉ là ánh mắt chờ mong đã bán đứng nội tâm của cô ấy, tôi cũng hiểu tâm trạng của cô ấy vì để cứu chồng mình. Dù sao sau này nếu cô ấy lấy nghiên cứu của Trần Kha đi làm hại người vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ấy.

"Đây là phòng thí nghiệm của Trần Kha, đồ vật bên trong chưa có ai động qua, cô đi xem có cái gì hữu dụng không."

Tôi đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, vừa nói.

Nhạc Đình kích động gật gật đầu, vừa đi vào liền vội vàng mở máy tính của Trần Kha lên xem, sau đó xem xét virus mà Trần Kha đã nuôi dưỡng trước đó.

Tôi không muốn làm phiền sự phấn đấu của cô ấy, nhưng có một số lời tôi cần phải nói trước.

"Nhạc Đình, tôi rất hiểu nỗi khổ tâm của mọi người vì muốn cứu người thân của mình, nhưng thi quỷ vốn không nên tồn tại trên đời này. Ngay cả tôi cũng vậy, vì vậy tôi hy vọng cô không tiết lộ nghiên cứu của Trần Kha cho bất cứ ai biết, nếu không kết quả sẽ giống như Trần Kha."

Nhạc Đình không có khiếp sợ nhiều trước lời nói của tôi, nhưng cô ấy nghiêm túc nhìn tôi và gật đầu, "Cô yên tâm đi, ngoại trừ cứu người nhà của những người bạn trong phòng nghiên cứu, tôi sẽ không dùng virus cho bất cứ ai."

"Được. Cô hiểu là tốt rồi, ở đây còn có một ít virus pha loãng mà Trần Kha nghiên cứu, cô xem có thể tiếp tục nghiên cứu hay không, không chừng sau này có thể dùng được."

"Được."

"Vậy thì tôi cũng không làm phiền cô nữa. Tôi sẽ ra ngoài và nói chuyện với họ về kế hoạch ba ngày sau đó."

Nói xong tôi rút lui, đóng cửa phòng lại cho cô ấy.

Nếu có thể, tôi thực sự hy vọng không có một con quỷ thi nào tồn tại trên thế giới này, nhưng bản thân tôi đã sống với tư cách của một thi quỷ, thì còn tư cách gì yêu cầu người khác chứ.

"Nhóm lính đánh thuê có bao nhiêu người, dụng cụ phát hiện thi quỷ có đủ không, ngàn vạn lần không thể giết lung tung người vô tội."

Nhiếp Tranh ngẩng đầu nhìn tôi, "Tiểu thư Mộng mộng này, xin hãy tin tưởng vào năng lực của anh, những thứ này không cần em dạy anh, em cứ ngẫm lại việc đối phó với Lãnh Triết Lăng đi, nếu anh ta dùng kế trúng kế. Thì em có thể giết chết anh ta không?"

"Anh cũng đừng xem thường tôi!"

Người đàn ông này nhất định là cố ý, tôi đen mặt nhìn Nhiếp Tranh.

"Được rồi, nếu đã như vậy, Mộng Mộng, vào đêm nay cô nghĩ biện pháp liên lạc với A Nô đi, xem bên kia anh ta có tin tức gì từ Lãnh Triết Lăng truyền đến hay không, tôi đi chào hỏi bạn bè, vào ngày cưới bọn họ không cần đi, chúng ta trực tiếp mạo danh họ tiến vào."

Tần Hách nói xong mặc áo khoác đi ra ngoài, đi tìm con cháu thế gia mà anh ta có qua lại tương đối tốt.

Dù sao cũng không còn chuyện gì nữa, tôi dứt khoát trở về phòng chuẩn bị liên lạc với A Nô, Tiểu Bạch vừa thấy tôi trở về lập tức ra nghênh đón, "Chị Mộng Mộng, các người bàn bạc thế nào rồi, em có được giao nhiệm vụ gì hay không?"

Tiểu Bạch đến từ Lâm Hải, lạ mặt, tôi có ý định để cho em ấy trà trộn vào đám cưới, sau khi tôi nói ra suy nghĩ của tôi thì em ấy đồng ý ngay lập tức.

"Đừng hứa quá sớm, kỹ năng của em còn quá kém, cần phải tập nhiều hơn, hai ngày này để cho Đặng Khải dạy cho em đi."

Vừa nghe tôi nhắc tới tên Đặng Khải, khuôn mặt trắng nõn của nó liền đỏ đến cổ, em ấy cắn môi gật đầu.

"Em đi đi, anh ta vừa mới họp xong cũng không có việc gì và chị tạm thời không cần em giúp đỡ."

"Chị Mộng Mộng, vậy chị nghỉ ngơi sớm một chút nha, còn quyển "Mao Sơn bí thuật" em trước tiên lấy về phòng xem."



"Đi đi."

Chờ sau khi Tiểu Bạch rời đi, tôi ngưng thần bình tĩnh thiền định, rõ ràng trong lòng nghĩ đến A Nô, nhưng suy nghĩ luôn tập trung vào Vưu Tích, chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là tôi cư nhiên nhìn thấy anh ta, anh ta lập tức liền cảm nhận được tôi.

Tôi còn nhớ rõ anh ta đã nói, nếu tôi còn theo dõi anh ta thì anh ta sẽ không khách sáo với tôi, cho nên tôi đã cố gắng thu công lại muốn trốn, không ngờ là anh ta lại dùng pháp lực mạnh mẽ để giữ tôi lại, không để tôi di chuyển.

"Anh ba, anh đừng hiểu lầm, tôi không giám sát anh, chỉ là không cẩn thận xông đến."

Vưu Tích với một khuôn mặt xanh mét, trong hang khổng lồ chỉ có một mình anh ta, tôi không thể cảm nhận anh ta đang ở đâu, xung quanh có những thứ gì, điều duy nhất có thể cảm nhận là mùi máu tươi nồng nặc trên người anh ta.

"Nếu cô đã tới, vậy thì đến Bình Sơn đi, vừa đúng lúc anh hai bên này gặp phải chút rắc rối."

Vốn tưởng rằng anh ta sẽ nổi giận, không nghĩ tới chỉ nói xong câu này anh ta liền bắn tôi ra ngoài, anh hai bên kia gặp phải rắc rối chẳng lẽ là đã trúng mai phục ư?

Tôi vội vàng đứng dậy lặng lẽ đi gõ cửa phòng Nhiếp Tranh, anh ta vẫn chưa ngủ, mở cửa nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc.

"Tôi muốn đi ra ngoài ngay bây giờ, muốn mượn súng của anh để sử dụng."

Thông minh như Nhiếp Tranh, đương nhiên có thể nhìn ra sắc mặt của tôi vào lúc này có gì đó không đúng, phản ứng đầu tiên chính là, "Có phải Thiên Ngạo xảy ra chuyện gì không?"

"Không phải Thiên Ngạo, mà là anh trai của Thiên Ngạo, tôi phải lập tức đi Bình Sơn một chuyến."

"Anh đi cùng em!"

Nhiếp Tranh xoay người cầm áo khoác, đi ra đóng cửa lại, chân dài đi thẳng về phía cửa, tôi vội vàng đuổi theo anh ta.

"Anh không cần phải đi, tôi có thể đi một mình, tối nay có thể gặp một chút nguy hiểm, mà anh không thể gặp nguy hiểm, nếu không lính đánh thuê bên kia sẽ không thể làm việc vào hai ngày sau."

"Nếu đã gặp nguy hiểm, vậy anh càng không thể để cho em đi một mình!"

Nhiếp Tranh nói xong không đợi tôi phản bác, trực tiếp lái xe ra, mở cửa xe hét lên với tôi, "Mau lên đi."

Than ôi, nếu anh ta đã quyết định, tôi nói bất cứ điều gì thì đều vô ích thôi.

Sau khi xe rời đi, Nhiếp Tranh vẫn mang vẻ mặt ngưng trọng, nhịn không được hỏi tôi, "Bên Bình Sơn là sào huyệt thi quỷ, em đến đó làm gì? Nếu là bởi vì Thiên Ngạo còn được, nhưng bởi vì anh trai của Thiên Ngạo, hình như không đáng để xả thân mạo hiểm."

"Anh ba đi bên kia làm việc, nhưng tôi lại cảm giác được mùi máu tươi nồng nặc, sợ anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi."

"Anh ta sẽ không phải là muốn dựa vào sức mình để đánh hạ Bình Sơn nhỉ, nếu như anh nhớ không lầm, mấy con nuôi khác của Hàng Thi đều ở đó."

"Anh nói thật sao? Cái tên Liệt Phong cũng ở đó hả? Anh ta không phải đi theo Hàng Thi đến thủ đô à?"

Trong lòng tôi đột nhiên truyền đến một cỗ dự cảm không lành, chẳng lẽ Thiên Ngạo tính toán sai.

"Hẳn là như vậy, thám tử đến báo, nói lần trước Liệt Phong săn giết em thất bại bị Hàng Thi trừng phạt đến trọng thương, phải ở lại căn cứ dưỡng thương, tạm thời không được trọng dụng."

"Anh lái nhanh lên một chút đi, nếu Liệt Phong ở đó thì anh ba có thể sẽ có nguy hiểm!"



Rõ ràng bản thân cũng sẽ gặp nguy hiểm lớn, nhưng tôi lại không sợ chút nào, ngược lại trong lòng còn có chút mừng thầm, không còn Liệt Phong, Thiên Ngạo một mình đối phó với Hàng Thi sẽ có phần thắng nhiều hơn một chút.

Nhiếp Tranh chuyên tâm lái xe mà không nói chuyện với tôi nữa, Bình Sơn nằm ở ngã ba của thành phố L này, chưa đầy nửa giờ chúng tôi đã đến chân núi, đến đây mới phát hiện, Bình Sơn trải dài mấy km đều được bao quanh bởi tường rào cao, từ bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, xe càng không thể đi vào.

"Xuống xe, lên núi!"

Nhiếp Tranh mở cửa xe, xuống xe lấy một khẩu súng ném cho tôi.

Anh ta nhanh nhẹn bay vào, tôi vội vàng đuổi theo, may mắn là chúng tôi là thi quỷ, nên một ngọn núi cao hơn ngàn mét cũng không khó đối với chúng tôi.

Nơi này đã từng được phát triển thành một địa điểm thu hút khách du lịch, tôi đã thấy các bài báo có liên quan trên internet, nên tôi khá quen thuộc với địa hình ở đây.

Sau đó bởi vì nơi này rất xa xôi, hơn nữa người dân bây giờ đã sớm không còn nhiệt tình với lịch sử kháng chiến chống Nhật trước kia cho nên pháo đài cũng không hấp dẫn được bao nhiêu người, điểm tham quan này duy trì chưa đầy hai năm liền đóng cửa và hiện tại đã bị Liễu thị mua lại.

Trên sườn núi, chúng tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, và mùi của thi quỷ sau khi thối rữa, có vẻ như anh ba đã giết mấy con thi quỷ ở trên đường đi, nhờ anh ta mà tôi và Nhiếp Tranh lên núi khá thuận lợi.

Sau khi lên núi chúng tôi mới phát hiện ra, pháo đài trước đây đều được gia cố lại bằng thép, chỉ là những pháo đài sau khi gia cố kia cũng đã thay đổi mục đích, một số thậm chí còn có lỗ hỏng, khắp nơi trên mặt đất đều là xác chết, Nhiếp Tranh xông vào pháo đài rồi nhanh chóng đi ra, lắc đầu với tôi, "Bên trong không có gì."

"Anh ba chắc chắn đang ở gần đây, anh chờ tôi một chút!"

Tôi nhặt một chiếc lá lên và vẽ bùa truy hồn lên đó, pháp thuật tác động, lá cây kẹp giữa hai ngón tay của tôi bùng lên, đốt thành tro và bay về phía sau núi.

Nhiếp Tranh và tôi liếc nhau một cái, giây tiếp theo đồng loạt bay người đuổi theo lá cây đó.

Chẳng bao lâu chúng tôi cảm thấy một luồng sóng khí mạnh mẽ, ngay cả không khí dường như cũng mang theo sát khí mạnh mẽ làm cho người ta rùng mình, trước lúc rời đi đúng là đi rất vội, tôi theo bản năng chạm vào túi áo khoác chỉ có một thanh kiếm thất tinh bên trong.

"Anh ba!"

Sau khi đáp xuống đất tôi mới thấy rõ ràng, Liệt Phong bị bao vây ở giữa lệ khí tản ra từ người Vưu Tích cùng anh hai là Mạc Trát Tà, chẳng qua Liệt Phong cũng không cam lòng yếu thế, lệ khí mạnh mẽ hơn quấn lấy Vưu Tích cùng Mạc Trát Tà, trên người ba người đều có mức độ vết thương khác nhau.

Anh hai thấy tôi đến thì quyến rũ cười, "Không ngờ là cô nhóc này thật sự dám đến, xem ra chú năm của tôi thật sự không chọn nhầm người, chỉ là người đàn ông kia là ai vậy?" Anh hai đem tầm mắt chuyển đến trên người Nhiếp Tranh, cúi đầu xuống nhìn, con ngươi hẹp dài hiện lên ánh sáng khát máu.

Tôi đã gặp qua Mạc Trát Tà vào khi trước, hơn nữa hiện tại là thời điểm đặc biệt, tôi cũng không chào hỏi với anh ta mà vội vàng giải thích, "Anh hai, anh ta là bạn của Thiên Ngạo, anh ta là lắng tôi đi một mình đến."

"Ha ha ha, đến thật tốt, cho dù là Lãnh Thiên Ngạo tới ông đây cũng không sợ, cho rằng chỉ dựa vào binh tôm tướng cua chúng mày là có thể đánh ngã tao sao? Quả thực là người ngu si nằm mộng, ông đây hôm nay liền dùng một lưới bắt hết chúng mày!"

Nói xong anh ta gần như rống lên thành tiếng, một giây sau, hai tay nắm lấy hai sợi dây vô hình ngưng tụ từ lệ khí rồi dùng vũ lực ném Vưu Tích và Mạc Trát Tà lên không trung, để cho hai người bọn họ nặng nề va chạm trên không trung, vết thương của Vưu Tích tương đối nghiêm trọng, thế là anh ta phun ra một ngụm máu đen tại chỗ.

Nhiếp Tranh thấy tình cảnh này, lập tức bay người lên, rút ra kiếm mềm liền đâm về phía Liệt Phong, trên không trung đánh một trận loạn, tất yếu là phải cắt đầu của Liệt Phong xuống.

Không biết có phải do phía trước Vưu Tích và Mạc Trát Tà giết thi quỷ khác nên hao tổn quá nhiều sức hay không, nên hiện tại lực của hai người cộng lại với nhau đều không đủ để giữ Liệt Phong, bị anh ta kéo đi trên mặt đất, còn gã lại không ngừng né tránh kiếm mềm của Nhiếp Tranh.

"Anh ba hai người buông anh ta ra đi, cứ tiếp tục như vậy sẽ bị thương đó."

"Không được, lần này tuyệt đối không thể để anh ta chạy, nếu không lần sau rất khó bắt được anh ta!"

Vưu Tích nói xong, cắn răng lộn mình như cá chép liền đứng thẳng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.