"Thiên Ngạo, đừng đi!"
Tôi bừng tỉnh ngồi dậy, cả người đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, đưa tay lau một cái. Trên trán đầy mồ hôi lạnh.
"Mẹ ơi, mẹ gặp ác mộng gì vậy, con thấy mẹ giơ hai tay cào loạn, con gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh." Ngoan Mậu nói xong nắm chặt tay tôi, lúc này tôi mới phát hiện nó dùng hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi.
Nhịp tim từ từ bình tĩnh lại, hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Tôi làm sao lại mơ thấy Thiên Ngạo chứ, từ sau khi biến thành thi quỷ tôi chưa từng nằm mơ, sao giờ lại mơ thấy Thiên Ngạo?
"Mẹ à?"
"Mẹ không sao, chỉ là thần kinh có chút căng thẳng, con chờ mẹ khôi phục một chút rồi chúng ta ra ngoài." Tôi nói xong, ngồi xếp bằng bắt đầu vận công, chậm rãi bình phục huyết dịch đang xáo động.
Ngoan Mậu ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ tôi. Tầm mắt có sự hoài nghi dính ở trên người tôi, có lẽ lúc nãy nó đã nghe thấy tôi gọi tên Thiên Ngạo ở trong mơ.
Năng lực Thiên Ngạo mạnh như vậy, cho dù đối phó Hàng Thi cũng chưa chắc sẽ thua, hiện tại cứu anh hai quan trọng hơn, nên tạm thời không nghĩ nữa.
"Tề Quân có biết con đi ra ngoài không?"
"Con không phải cũng là con nít à!"
"Dù là còn nhỏ thì con cũng là anh đó, hơn nữa con cũng không giống Tề Quân, để ý đến suy nghĩ của người khác. Những gì con muốn làm, không ai có thể ngăn cản con!!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ngu-cung-quy/2560495/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.