Những ngôi sao trên bầu trời đêm chiếu xuống đường núi gập ghềnh, chiếu sáng rừng rậm âm trầm quỷ dị.
Trong tòa thành màu xám sắc mặt mọi người đều khó coi, bọn họ không ngừng mang nước nóng đến cung của nương nương.
"Thế nào?" Lưu Thịnh nhìn con sói quát.
Con sói lớn tuổi lau mồ hôi trên đầu nói: "Nương nương do khí huyết ngút trời dẫn đến ngất" ông ta vừa nói chuyện, một bên bắt đầu châm cứu cho cô ta.
"Khí huyết ngút trời? Đây là cái trò gì thế?" Lưu Thịnh không hiểu lại hỏi một lần.
"Bệ hạ, đây là bởi vì nương nương tâm tình nương nương kích động mà ra" mồ hôi chảy ra, giải thích làm sao cho gã ta hiểu đây?
Lưu Thịnh khẽ cau mày, nhìn thủ hạ nói: "Nhanh bưng một trái tim tới "
"Dạ dạ" sói thị vệ vội chạy về phía phòng bếp.
Tô Tiểu Thiến cùng Hoa Hồn tìm kiếm ở khắp nơi, cô không biết đứa nhỏ ở nơi nào, mà cô chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình đi tìm bé.
"A..."
"Tiểu Thiến muội làm sao vậy?" Hoa Hồn theo phía sau của cô nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cô lớn tiếng kêu lên, hắn vội đỡ cô hỏi.
"Đau quá" Tô Tiểu Thiến ngước mắt nhìn về phía Hoa Hồn.
"Đau?" Hắn không hiểu.
"Tim của ta đau quá, ta có cảm giác, Minh Diễm đã xảy ra chuyện rồi"Cô cuống quít cầm lấy tay hắn sốt ruột nói.
Hoa Hồn vội an ủi nói: "Muội đừng suy nghĩ nhiều, Minh Diễm nhiều phúc nhiều thọ sẽ không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271466/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.