Trời rốt cuộc sáng, Hoa Hồn quỳ ở bên ngoài tròn một đêm cũng không nhìn thấy Lê Ngạo.
Tim của hắn vào giờ khắc này lạnh như băng.
"Hoa Hồn đi thôi, Minh vương cũng không biết còn ở trong cung điện hay không" bên cạnh Tiểu Bạch cũng bồi hắn một đêm, không khỏi thở dài.
Hoa Hồn mặt lạnh đứng dậy, dứt khoát đi khỏi đây, Lê Ngạo là ngươi không đúng, như vậy liền không nên trách hắn không giữ quy củ.
Tô Tiểu Thiến ghé vào bên giường cũng chầm chậm tỉnh lại, đêm qua cô cứ như vậy ghé vào bên giường mà ngủ, cô thong thả đứng dậy, chân đã tê rần.
Trời, rốt cuộc sáng.
Tô Tiểu Thiến vừa mới cảm khái xong, đã có người gõ cửa, sau đó Thu nhi đến, trong tay bưng bữa sáng.
"Tô cô nương ăn chút đi" cũng không biết khi nào, Thu nhi đã không còn lạnh như băng, đối với cô coi như tương đối tốt, kỳ thực, ở trong mắt Thu nhi, nàng cảm thấy cô thật đáng thương , có mang cục cưng còn phải ở nơi này, nhưng nàng chỉ là một nha đầu không có quyền quyết định chuyện gì, có thể làm chính là phục tùng.
Tô Tiểu Thiến gật đầu, đi lên phía trước nhìn bữa sáng rất phong phú trong lòng nghĩ, ba ba cục cưng ngươi còn biết cho ngươi ăn tốt một chút.
"Tô cô nương tịnh dưỡng tốt, ta nghĩ chờ cục cưng ra đời , Minh vương cũng sẽ đón người trở về" Thu nhi có chút thương cảm nói.
Tô Tiểu Thiến nghe vậy ngoái đầu nhìn lại cho nàng một nụ cười an tâm, "Cám ơn sự quan tâm của ngươi, ta sẽ chiếu cố mình cùng cục cưng thật tốt" đối với tấm long của nàng, cô rất cảm động . Chờ cô dùng xong bữa sáng, Thu nhi trước khi đi nói: "Ta buổi trưa sẽ tới đưa cơm cho người, người trước hã nghỉ ngơi một chút đi" dứt lời, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi .
Ăn điểm tâm xong, khí lực của cô cũng hơi khôi phục một chút ít, mở cửa ra cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, kỳ thực, nếu như không có nhiệm vụ trong người, cô nguyện ý ở lại chỗ này, yên tĩnh cũng là một loại hưởng thụ, chí ít không cần để ý tới bên ngoài ồn ào .
Trong cung điện
"Nàng ăn sao ?" Lê Ngạo trên mặt không chút biểu tình hỏi.
Thu nhi trả lời: "Đúng vậy "
"Cơm trưa nhớ phong phú chút "
"Dạ, nô tỳ đã rõ" nàng có chút không hiểu, nếu hắn quan tâm cô như vậy, vì sao còn muốn đem cô biếm lãnh cung?
"Ngươi đi xuống đi" hắn phất tay một cái, cắt ngang suy nghĩ của Thu nhi, Thu nhi vội hành lễ liền rời đi.
Lê Ngạo than nhẹ một tiếng, không muốn lại để ý tới chuyện tình cảm , hắn đứng lên cầm lấy áo khoác ngoài , bên ngoài còn có công sự chờ hắn xử lý.
Một vòng trăng tròn mọc lên, chiếu sáng u ámchiếu rọi trên nề trời đỏ rực càng thêm thê lương mỹ lệ.
Ở U Tĩnh uyển một ngày cứ như vậy trôi đi, Tô Tiểu Thiến ăn xong bữa tối liền đóng cửa lại bắt đầu nghỉ ngơi, ở đây thực sự rất vắng vẻ, ngày hôm nay cô đã đi dạo quanh vườn hoa, nhìn thì rất hoang vắng nhưng cũng có một chút ý tứ.
Ngoài cửa
"Ngươi muốn làm gì?" Phương Đông Quỷ nhìn thấy Hoa Hồn xông vào không khỏi căm tức hỏi.
"Ta muốn mang nàng rời khỏi, ở đây không phải chỗ nàng ở" Hoa Hồn chờ đợi một ngày chính là muốn thừa dịp trời tối mang cô đi.
"Ngươi muốn cải lệnh?" Phương Đông Quỷ không vui cả giận nói.
"Hắn là hôn quân, ta không cần tôn kính hắn" Hoa Hồn từng chữ từng câu nói ra.
"Ngươi... Hừ, có ta ở đây, ngươi đừng mơ vào trong" Phương Đông quỷ thấy hắn không có ý tốt nên cũng không khách khí nói.
Hoa Hồn khẽ cau mày, "Ta có chết cũng không đi" lời vừa mới ra khỏi, hắn xông lên trước cùng y đánh nhau.
"Hoa Hồn ngươi muốn chết sao?" sau khi đánh được một chút Phương Đông Quỷ tức giận quát, bởi vì Hoa Hồn từng chiêu thức đều rất âm ngoan không hề có dấu hiệu nương tay.
Hoa Hồn cũng không để ý y mà ngoan cường công kích y, hai người thân thủ ngang nhau, nên cũng không phân cao thấp, Phương Đông Quỷ thấy hắn cố chấp như vậy, đành phải tận lực chống lại, một chưởng bổ về phía Hoa Hồn, Hoa Hồn cũng không tỏ ra yếu thế cũng xuất lại một chưởng.
'Đông' một tiếng hai người rơi xuống mặt đất, máu tươi từ từng khóe miệng hai người chảy xuống.
"Hoa Hồn ngươi làm như vậy sẽ hối hận " Phương Đông quỷ đứng dậy khóe miệng nói.
Hoa Hồn cũng đứng dậy, "Dù sau này ta hối hận cũng không liên quan đến ngươi" hắn sẽ không cho phép cô bị chút thương tổn nào.
Sau đó hai người lại bắt đầu bác đấu, trong quá trình vật lộn, Hoa Hồn thấy một đạo bóng đen bay xuống đánh vào ót Phương Đông Quỷ, cứ như vậy, Phương Đông Quỷ đột nhiên té xuống đất hôn mê .
"Ai? Là ai?" Hoa Hồn nhìn bầu trời đen hỏi.
Nhưng ngoại trừ tiếng gió thì lại không nghe thấy âm thanh gì nữa .
Bóng đen kia đến tột cùng là ai? Lăng vài giây, Hoa Hồn không nghĩ nhiều nữa mà bước vào bên trong.
Hắn rời đi, bóng dáng màu đen bước ra, gã mang theo bộ mặt trùm vải đen chết chóc, nhưng vết sẹo do đao gây ra thật sâu vẫn có thể thấy rõ ràng.
Trong mắt của gã lóe lên một tia quỷ dị, sau đó liền biến mất .
Tô Tiểu Thiến đem quần áo đặt trên đầu giường, rồi trèo lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ngay lúc đó, bụng của cô bất chợt đau.
"Cục cưng đừng quậy nữa, ngủ đi" Tô Tiểu Thiến sờ bụng, ý bảo bé không làm ầm ĩ , hôm nay cô đi một vòng cũng đã mệt , nhưng những lời này không có hiệu quả, bụng vẫn truyền đến đau đớn như cũ.
Tô Tiểu Thiến vội ngồi dậy, muốn tìm nguyên nhân, nhưng ngay trong nháy mắt này, cô rõ rang cảm nhận được giữa hai chân có một luồng dịch đang chảy xuống.
Cô trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy khủng hoảng, này... Tại sao có thể như vậy?
Nước ối vỡ rồi sao?
Không phải vẫn còn một ngày sao? Sau một khắc, trong đầu của cô xuất hiện một sự thực đáng sợ, cô... Chẳng phải sắp sinh?
Vừa mới nghĩ tới đây, bụng của cô bắt đầu không ngừng truyền đến đau đớn.
Mặt Tô Tiểu Thiến lập tức trắng bệch bị đau đớn thay thế, cô ôm bụng bắt đầu không ngừng rên. Muốn đứng lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]