Mặt trăng đã lên cao, Tô Tiểu Thiến đứng ở trong đình trong vườn ngửa đầu ngắmtrăng,lúc chưa khôi phục ký ức cô cảm thấy bầu trời thật xấu, nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy bầu trời rất thân thiết.
"Đang suy nghĩ gìđó?" Lê Ngạo hai tay từ phía sau lưng ôm lấy cô, hắn vừa rồi đi một bước .liền thấy cô một mình đứng lặng ở đây mà nhìn trời.
"Lê Ngạo, chàng sẽ mãi tốt với ta như vậy chứ?" Cô lo lắng hỏi.
"Ừ" hắn không chút do dự trả lời.
Tô Tiểu Thiến xoay người lại nhìn về phía hắn, con ngươi của hắn khi cônhìn vào luôn tốt đẹp như vậy, "Đáp ứng ta, vô luận như thế nào, cũngkhông thể buông tay ta" đúng vậy, cô sợ hãi, trong hậu cung nữ nhân mỗi một người đều nhìn chằm chằm vào cô, mà thứ cô không am hiểu nhất lạilà đấu đá, ngươi lừa ta gạt,cô rất sợ tình cảm của bọn họ không chịu nổi mưa gió chốn này, nếu hắn thực sự buông tay, cô nên làm thế nào mà giữlại?
Hắn mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng để cằm lên vai nàng, tóc đen rũ xuống như thác nước, trong nháy mắt cô như được một tấm lụa nhungđen ôm lấy dưới trăng, phát ra ánh sang nhàn nhạt.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào trên môi của cô, cảm giác ngọt ngào, mùi hương mê ngườicủa cô tỏa ra khắp mũi của hắn, thời gian lúc đó như dừng lại, hôn nhausay đắm nhẹ nhàng.
Vốn chỉ là hôn lướt, nhưng một lát lại như mồi lửa đang lan nhanh trên đồng cỏ, kịch liệt cắn nuốt lý trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271449/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.