Minh Giới.
Tô TiểuThiến cảm thấy đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài, bây giờ vươn vai ưỡneo thật sự rất dễ chịu thoải mái, cô rốt cuộc cũng mở đôi mắt lườibiếng.
“… Ý?” Cô đang nằm mơ sao? Đây là chỗ nào vậy? Tô Tiểu Thiến vội ngồi dậy đánh giá căn phòng, mọi thứ ở đây đối với cô mà nói hoàn toàn xa lạ, cho nên nhìn cả buổi trời cũng không nhìn ra được cái gì hết, có lẽ đi ra ngoài thì có thể nhận ra được đây là nơi nào, nghĩ đến đây, cô vội đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tô cô nương, cô tỉnh rồi?” Minh Huyền trưởng lão vừa muốn vào xem sao, không ngờ cô đã đi ra rồi.
Tô Tiểu Thiến nghi hoặc nhìn ông, Tô cô nương? “Ông ơi, ông gọi con là gì?” Sao cô lại nghe không hiểu gì hết vậy?
“Lão đang gọi cô đó.”
“Nhưng, con không phải là Tô cô nương, con là Xà Nhi mà” Tô Tiểu Thiến vội vàng nói, thật kỳ quái, sao ai cũng nhận lầm cô là Tô cô nương, lẽ nào cô thật sự rất giống với Tô cô nương?
Minh Huyềntrưởng lão ngây ra một lát, trước khí đón Vương Hậu thì ông đã biết côdịch dung rồi, chỉ là không có ai nói Vương Hậu bị mất trí nhớ hết?
“Cô mất trí nhớ?” Ông dè dặt hỏi.
Tô Tiểu Thiến gật đầu, sau đó nói: “Tôi không biết mình là ai, cũng không biết mình từ nơi nào đến, chỉ biếtsau khi có tỉnh lại thì đã ở Xà Giới rồi, ý, ông ơi đây là nơi nào vậy?Sao con lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/3271415/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.