Chương trước
Chương sau
“Ây da, ngươi tránh ra đi, dơ quá” Minh Diệm vội nghiêng người tránh cô gào lên, sau đó liền dùng tay áo lau chùi chỗ bị cô hôn qua.

“Ê, tao có chỗ nào dơ chứ, mày có biết là có bao nhiêu trai đẹp mong muốn có được nụ hôn của tao không hả?” Tĩnh Nghi tự tin hất mái tóc loà xoà dưới trán.

Minh Diệm liếc nhìn cô một cái, “Ngươi bớt buồn nôn đi, ngươi như vậy ai mà nhìn trúng chứ?”

Ai ngờ…

Lời của nó vừa thốt ra, cô đột nhiên một lần nữa xáp lại gần nó, đồng thời nói một cách cực kỳ dụ dỗ: “Người thích tao rất nhiều đó nha, trừ khi… mày cũng thích tao?” Cô cười tươi roi rói.

Minh Diệm trong phút chốc có chút lúng túng, vội nghiêng đầu nói: “Ngươi bớt nằm mơ đi, ta một người 200 tuổi lại đi thích một đứa con nít ranh?”

“Vậy sao mày không dám nhìn tao?” Cô tiếp tục dụ dỗ nói.

Mặt Minh Diệm đỏ bừng, cuối cùng quay đầu lại, “Ai nói ta không…” Lời của nó còn chưa nói xong, liền chạm phải môi của cô.

Mềm mềm, ngòn ngọt, Tĩnh Nghi cười ha hả ở trên môi nó mổ nhẹ một cái chóc.

“Hưm… ngươi tránh ra…” Minh Diệm vội vàng đẩy cô và thụt lùi dựa vào phía sau, khuôn mặt tuấn tú đỏ ké vô cùng đáng yêu.

Tĩnh Nghi nhìn khuôn mặt có bộ dáng囧 của nó, nhịn không được ha ha cười lớn, sau đó thở dốc không ngừng cười nói: “Ha ha, mặt… mày đỏ rồi ha ha…”

“Không được cười” Minh Diệm rất tức giận nói.

Tĩnh Nghi bĩu môi nói: “Đồ nhỏ mọn, hôn mày có chút xíu mày cũng đâu có mất đi miếng thịt nào, vảlại, tao chỉ coi mày là con nít thôi biết chưa? Mày đừng có mà suy nghĩbậy bạ.”

“Ngươi…” Nó lại rơi vào thế bí rồi.

Tĩnh Nghi cười ha hả bắt đầu khởi động nhấn ga, tại thời điểm chiếc xe khởi động, cô bỗng nhiên quay đầu lại nói với nó: “Nói thật lòng môi của mày ngọt ghê nha.”

Minh Diệm vội vàng nghiêng người đem khuôn mặt đỏ bừng nhìn ra bên ngoài, ả ta… thật đáng ghét quá đi!

********* Tuyến phân cách hoa lệ *********

Đêm, cực yên tĩnh, trăng tròn như tròn tháng trong đám mây xuyên qua, ánh trăng nhàn nhạt soi rọi xuống mặt đất rộng lớn.

“Chủ nhân, sự tình đã theo như kế hoạch mà tiến hành” Người nam nhân kia trên mặt có một vết sẹo, không mang một chút biểu tình nào hồi báo.

Nam nhân đối diện đang dựa vào sô-pha làm bằng da thật, chỉ đưa bóng lưng về phía y.

Y từ từ nở một nụ cười kỳ dị, “Nước cờ thứ hai có thể đi được rồi”

“Thuộc hạ đã biết” Nam nhân mặt sẹo nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi nơi này.

Cửa nhẹnhàng đóng lại, nam nhân thần bí kia đứng lên đi đến trước cửa sổ dừnglại quan sát xe cộ đông đúc phía dưới, nụ cười nơi khoé miệng dần dầnbiến thành châm biếm, không ngờ rằng 3000 năm sau nàng vẫn mê người nhưxưa, gia tộc U Linh cư nhiên lại vì nàng mà huỷ mất cơ nghiệp 5000 năm!

Hồng nhan đa hoạ thuỷ.

Xem ra, trò chơi này hình như ngày càng thêm thú vị rồi đây.

Rõ ràng biết không có được, vậy thì huỷ đi thôi!

*******

Tĩnh Nghinằm trên sô-pha một cách lười nhác, ở trong phòng khách xem bộ phim nhàm chán, còn nó thì lại bá chiếm cái máy tính duy nhất trong nhà, còn khoá cả cửa phòng lại nữa, xí, thằng nhóc ranh nhỏ mọn, không phải chỉ hôncó một cái sao, thật là, còn khoá cả cửa phòng, lẽ nào còn sợ cô cưỡnggian nó không bằng?

Bỗng nhiên, ‘tít tít tít’ điện thoại bên cạnh cô vang lên.

Tĩnh Nghi uể oải cầm lấy điện thoại không ngừng kêu ‘to tò tí te’, cô tuỳ tiện liếcnhìn một cái trên màn hình hiển thị, nhưng chỉ liếc sơ một cái, sắc mặtcô lập tức nghiêm túc lại, trong mắt loé lên một tia kỳ dị không nên có!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.