Tĩnh… lại yên tĩnh như vậy… Tĩnh đến nỗi cả tiếng gió nhẹ thổi qua cũng có thể nghe thấy…
Minh Diệmnhìn khuôn mặt đen xì của Tô Tiểu Thiến, lúc này nó chỉ có thể mở miệngcười trừ, cái này… tình cảnh này giống như là không được cho tốt lắm?
“Con…” Tô Tiểu Thiến bắt đầu chống hai tay lên hông, sau đó ‘oanh tạc’ không dứt.
“Con… tối qua con ăn 3 chén cơm, uống 2 chén canh, thêm 1 trái táo, trước khi ngủ con lại uống 1 hộp nước cam, con tại sao còn lén lút đi ăn củ ấunữa?” Tô Tiểu Thiến vô cùng tức giận, vốn cho rằng nó bị bệnhgì nặng lắm, lo lắng cả buổi thì ra do ăn no quá, nghĩ đến việc này liền nóng máu rồi.
“Mẹ…”
“Đừng có gọi tôi.”
“Mẹ… con sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa, cùng lắm sau này con sẽ không lén lút ăn vụng nữa được chưa…” Minh Diệm van nài nói.
“Mẹ, người mẹ tốt của con… Mẹ xem con cũng bị bệnh rồi, bây giờ trên tay còn cắm kim tiêm nữa!” Mềm rồi lại thêm mềm luôn luôn ổn!
“Được rồi, được rồi đừng kêu nữa, da gà của tôi nổi hết lên rồi đây nè, dùsao cậu cũng nên nhớ những lời cậu đã nói đó, nếu mà cậu cứ không nghelời như vầy, tôi liền… tôi liền đem vứt bỏ cậu đó.” Tô Tiểu Thiến vừa nói vừa làm động tác vứt bỏ nó mà đi.
“Mẹ…” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Minh Diệm vội vàng thoả hiệp đồng ý, “Con đồng ý, sau này nghe lời mẹ không lén ăn vụng được chưa?”
Thấy nó đồng ý, lòng cô cũng mềm xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/24627/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.