“Tĩnh Nghi… Tĩnh Nghi…” Tô Tiểu Thiến thấy cô vẫn im lặng không nói, nhịn không được kêu lên.
Tĩnh Nghingẩn ra một lát, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc đang bay xa, đối vớiđiểm đặc biệt của Tô Tiểu Thiến, cô vẫn luôn biết, có điều chỉ trong một đêm sinh được một đứa con trai, trong một tuần ngắn ngủi đứa trẻ lạilớn như vầy… Cái việc này có phần hoang đường quá mà?
“Cậu… nói là thật chứ?” Tĩnh Nghi vẫn còn bán tín bán nghi.
“Ngươi cái đồ ngu ngốc, ngươi hỏi nhiều quá đó, mẹ ta không chê ngươi phiền, ta cũng thấy phiền rồi nè” Minh Diệm cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ còn phiền phức hơn cả mẹ nó.
“Mày…” Tĩnh Nghi lại kìm nén tiếng sư tử rống.
“Minh Diệm…” Tô Tiểu Thiến trừng mắt nhìn thủ phậm gây ra chuyện, nhìn thấy mẹ đangnổi giận, Minh Diệm chỉ dành hất miệng đôi mắt lại dán chặt vào ti-vi.
Tô TiểuThiến biết sự việc này khó mà giải thích cho rõ được, cũng rất khó đểngười khác tin được, cho nên cô cũng không nói thêm lời nào xoay ngườiđi vào phòng ngủ, cô cần phải lấy ra chứng cứ có thể làm cho Tĩnh Nghitin tưởng, nếu không, lỗ tai của cô sẽ không thể yên tĩnh được.
Nhìn giấychứng nhận của bệnh viện cùng giấy khai sinh của đứa trẻ, Tĩnh Nghi cuối cùng không còn gì để nói, ngày tháng ghi rõ thứ 7 tại bệnh viện XX, TôTiểu Thiến sinh mổ được một đứa bé trai khoẻ mạnh.
“Cậu tin rồi chứ?”
Tĩnh Nghi đứng ngây ra nhìn Minh Diệm, trong lòng tràn đầy hoài nghi.
Minh Diệm bị nhìn đến toàn thân cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/24625/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.