Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Không chỉ có Mặc Hàn tức giận, tôi cũng tức giận. Những trứng hoá thạch đó đoạt chút linh lực thì thôi, lại còn dám bôi nhọ chúng tôi như vậy! Quả thật là đắc tội người một nhà chúng tôi! “Đều là người xấu!” Bảo bảo tức giận nói: “Khẳng định là hâm mộ ta có ba ba và mẹ! Hừ!” Tôi cũng tức giận, nhưng mà, tiếng thống khổ của trẻ con vẫn xuyên qua kết giới của Mặc Hàn, truyền vào tai tôi rõ ràng. “Mẹ, hình như bộ dáng của bọn họ rất khó chịu…” Bảo bảo như lại có chút không đành lòng. Đứa nhỏ ngốc, đắc tội cả nhà con, bọn nó có thể dễ chịu mới kỳ quái. “Ngoan, đừng để ý đến bọn họ.” Tôi giáo dục bảo bảo, đồng tình và thương hại có thể có, nhưng tuyệt đối không thể lạm dụng. Bảo bảo cái hiểu cái không gật đầu. Tâm thần tôi lại không biết làm sao, hoảng hốt trong một cái chớp mắt. “Ngươi cũng có hài tử…” Loáng thoáng, tôi nghe được một giọng nữ xa xôi nói với tôi như vậy. Vậy thì thế nào? Tôi hỏi lại dưới đáy lòng. “Ngươi nhẫn tâm nhìn hài tử của ngươi bị tội như vậy, bị người bắt nạt sao?” Giọng nói kia lại hỏi. Đương nhiên không thể! Ai dám bắt nạt bảo bảo của nhà chúng tôi tôi sẽ liều mạng với người đó! “Buông tha cho những hài tử đó… Tha cho bọn nó…” Giọng nữ vừa dụ hoặc vừa mang theo ba phần cầu xin. Tôi lập tức có chút mềm lòng. Tiếng kêu thê thảm của trẻ con trong trứng hoá thạch không dứt bên tai, bọn họ hẳn là đã chịu giáo huấn. Tôi kéo tay Mặc Hàn lại: “Mặc Hàn, được rồi.” Mặc Hàn không nguyện ý. Nhưng thấy sắc mặt tôi không được tốt, hắn cũng lo lắng tình huống của tôi, theo tâm ý của tôi không lại tăng thêm uy áp và quỷ khí. “Chúng ta đi thôi.” Tôi cảm giác tôi hô hấp đã có chút cực khổ, máu toàn thân đều sôi trào lên, tôi muốn toàn lực áp chế, mới không cho những dòng máu như dung nham này tổn thương đến bảo bảo. Mặc Hàn thấy tôi như vậy, cũng chỉ có thể đồng ý. Hắn bế tôi lên, đang muốn rời đi, một đạo phong thế sắc bén đánh tới, Mặc Hàn nghiêng người đánh vào trên tường, đánh gãy một rễ cây thô tráng của cây ngô đồng đến vài người đều ôm không hết. Chúng tôi đề phòng nhìn lại nơi đó, không thấy mặt đã nghe thấy tiếng, chỉ nghe được một tiếng giận dữ hỏi: “Ai dám xông vào mật động ngô đồng của ta!” Giọng nói rất quen tai, tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, đều đoán được là Đại Bàng. Đồng thời, đại bàng cũng đi tới trước mặt chúng tôi. Thấy là chúng tôi, hắn sửng sốt, thậm chí, trên mặt trước sau âm trầm kia của hắn còn có mấy vẻ khác thường. Mặc Hàn lạnh lùng đảo qua hắn, cúi đầu quan tâm hỏi tôi: “Mộ Nhi, nàng thế nào? Còn khó chịu sao?” Tôi lắc đầu, sau khi Đại Bàng xuất hiện, cổ lực lượng vẫn luôn áp chế ở trước ngực tôi kia, biến mất như kỳ tích. Khổng Tuyên cũng ở phía sau Đại Bàng nhô đầu ra, nhìn thấy chúng tôi, ngẩn ra một chút, lập tức nhìn về phía sau chúng tôi. Nhìn thấy những trứng hoá thạch Bàn Phượng đó, sắc mặt của hắn càng kém. “Sao các ngươi tới nơi này?” Đại Bàng xụ mặt hỏi. Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Không cho chúng ta tới nơi này, là có cái gì muốn giấu phu thê chúng ta sao?” “Ta đi Minh Cung của ngươi xông loạn, ngươi vui không?” Đại bàng tức giận hỏi lại. Giọng nói của Mặc Hàn càng kém: “Ngươi có năng lực thì xông vào thử xem.” “Ngươi cho rằng không dám?” “Muốn hiện tại bổn tọa đưa ngươi đi Minh giới hay không?” “Được rồi!” Mắt thấy phải đánh nhau, Khổng Tuyên vội đứng ra chặn ngang hai đoan giương cung bạt kiếm. Hắn cho Đại Bàng một ánh mắt, hiển nhiên là không muốn để Đại Bàng và chúng tôi gây chuyện. Hắn đứng ở trước người Đại Bàng, ngăn cản tầm mắt của Đại Bàng và Mặc Hàn đối diện, cười với tôi: “Đồng Đồng muội tử, sao lại tới nơi này?” Sắc mặt kia của Khổng Tuyên, hiển nhiên là có việc gạt tôi. Một khi đã như vậy, ở trước khi biết rõ ràng hắn và Đại Bàng đánh chủ ý gì với tôi, tôi không thể ngây ngốc toàn chiêu, chỉ nói: “Nơi này có nhiều tiểu bằng hữu như vậy, tôi lại đây nhìn xem, có thể chơi với bảo bảo của nhà chúng tôi hay không.” Đây cũng không tính tất cả đều là nói dối, dù sao chuyện nơi này có rất nhiều tiểu bằng hữu là thật sự. Đương nhiên, nhiều hơn vẫn là muốn từ hai anh em Khổng Tuyên này nói lời khách sáo. Nghe được tôi nói, sắc mặt của Khổng Tuyên và Đại Bàng nhất trí thay đổi. Hai điểu ngạc nhiên nhìn nhau, một hồi lâu, Khổng Tuyên mới khó khăn mở miệng hỏi tôi: “Đồng Đồng… Muội nói là thật? Bọn họ đều còn sống?” Chẳng lẽ hắn không biết chuyện này? Tôi không phải rất xác định nên trả lời như thế nào, Mặc Hàn ôm lấy tôi hỏi bọn hắn: “Sao, các ngươi không biết?” Khổng Tuyên kích động không kềm chế được, nghĩ cũng chưa nghĩ nhiều nói: “Sao có thể biết… Những quả trứng này một chút linh khí cũng đều không có… Ta cho rằng… Cho rằng bọn họ đều chết… Đại ca, bọn họ còn sống!” Vẻ mặt của Đại Bàng cũng là không thể tin tưởng. Cho dù rất muốn tin tôi nói, trời sinh tính cách cẩn thận vẫn là làm hắn hỏi thêm một câu: “Thật sự?” “Thật sự! Nhưng bọn nó đều là đứa trẻ hư!” Bảo bảo tức giận nói ra trước một bước. Khổng Tuyên đang ôm một quả trứng đang nghe thai động sửng sốt, quay đầu tới hỏi bảo bảo: “Bọn họ làm cái gì?” “Bọn họ…” “Bảo bảo.” Mặc Hàn lên tiếng chặn ngang bảo bảo: “Ba mẹ dạy con như thế nào? Chuyện trong nhà, không cần nói với người ngoài.” “A!” Bảo bảo bừng tỉnh đại ngộ, nhanh che kín miệng: “Ba ba, con không nói.” “Lúc này mới ngoan.” Mặc Hàn rất là vừa lòng. Khổng Tuyên không vui: “Mặc Hàn, cái gì gọi là người ngoài? Ta chính là cữu cữu của bảo bảo!” “Nếu ngươi không thành thật nói muốn làm cái gì với Mộ Nhi, cũng đừng luôn nhớ thương tiện nghi cữu cữu này!” Mặc Hàn nói. Tự tin trên mặt Khổng Tuyên lập tức thiếu một chút. Hắn ghé mắt nhìn Đại Bàng, đại bàng trầm giọng nói: “Những việc này không phải ban ngày chúng ta đã nói qua sao.” “Nói xong rồi sao? Chẳng lẽ theo như lời ban ngày của ngươi, chính là toàn bộ tính toán của các ngươi?” Mặc Hàn lại hỏi. Nhìn sắc mặt hai bên đều không được tốt, tôi có chút tò mò ban ngày bọn họ đã nói những gì. Mặc Hàn sẽ không cho phép tôi có bất kì nguy hiểm gì, ban ngày khi hắn tới đón tôi, trừ tức giận với Lam Thiên Hữu, cũng không có dị thường khác, hiển nhiên kế hoạch của Khổng Tuyên và Đại Bàng là không có nguy hiểm với tôi. Hiện tại nghe Mặc Hàn nói tới phán đoán, chẳng lẽ bọn họ có điều giấu giếm với chúng tôi? Đại Bàng nhìn Mặc Hàn một hồi lâu, một bộ dáng thất vọng đau lòng, chất vấn Mặc Hàn: “Ngươi không tin chúng ta?” “Chuyện liên quan đến người ta yêu nhất, ta không tin bất kì kẻ nào.” Mặc Hàn lạnh lùng nói. Người yêu nhất… Tôi giống như lại toát ra ánh mắt lấp lánh với Mặc Hàn. “Mẹ, bộ dáng hiện tại của mẹ thoạt nhìn thật ngốc.” Bảo bảo bất ngờ toát ra một câu như vậy. Tôi viết hoa một chữ 囧. “Mẹ không ngốc!” Tôi vội giáo dục đứa nhỏ này. Mặc Hàn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Mẹ đây là biểu hiện tình yêu với ba ba.” Thì ra lúc tôi phạm hoa si, Mặc Hàn đều biết! Bảo bảo bĩu môi: “Ba mẹ lại ân ái… Con đi ngủ!” Hắn không để ý tới chúng tôi, tôi và Mặc Hàn nhìn nhau cười, nghe thấy Khổng Tuyên ho khan hai tiếng. “Cái kia Đồng Đồng muội tử… Muội hãy tin tưởng ca! Ca sẽ không hại muội!” “Vậy rốt cuộc anh muốn làm sao?” Tôi hỏi. Khổng Tuyên và Đại Bàng trao đổi cái ánh mắt, Mặc Hàn lên tiếng nói: “Mộ Nhi, lúc ban ngày, bọn họ nói, chỉ cần nàng bình an sinh hạ hài tử, bọn họ coi như thắng hơn phân nửa.” Tôi khó hiểu, đang muốn hỏi Mặc Hàn đây là có ý gì, lại nghe Mặc Hàn nói: “Hiện tại, bổn tọa muốn biết, hơn một nửa còn lại kia, các ngươi muốn thắng như thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]