Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mặc Hàn cũng vào nước, kéo tôi đến bên người hắn, tôi dựa vào trước ngực rắn chắc của hắn. Ngẩng đầu, thấy hắn đang chuyên tâm suy nghĩ cái gì đó.
“Mộ Nhi.” Hắn gọi tôi một tiếng, suy nghĩ vẫn có chút bay xa: “Nàng biết chuyện Thiên Chi Kiêu Tử không?”
Tôi chỉ biết đây là một thành ngữ ca ngợi.
Tôi lắc đầu, Mặc Hàn ôm tôi, như suy nghĩ gì đó dựa vào bờ Hàn Đàm, chậm rãi nói: “Ta nhớ rõ, thật lâu lúc trước, như xuất hiện một Thiên Chi Kiêu Tử, Thiên Đạo sủng ái như vậy.”
“Có bao nhiêu sủng? Ra cửa là nhặt được bảo vật, trọng thương không chết được, loại tu luyện tăng cao như ngồi hỏa tiễn này sao?” Tôi tò mò hỏi.
“Không sai biệt lắm.”
Vậy không phải là đãi ngộ của vai chính trong tiểu thuyết huyền huyễn sao!
“Thiên Đạo làm gì sủng hắn như vậy?” Tôi có chút không phục.
“Có lẽ là vì để hắn trở thành Nhân Hoàng, có lẽ chỉ là vì cho ta và Mặc Uyên ấm ức.” Mặc Hàn nói.
Tôi khó hiểu: “Sao Thiên Đạo phải gây ấm ức cho các anh?”
“Hắn nhàm chán, ghen ghét ta và Mặc Uyên có thể thật, có thể tự mình làm chuyện mình thích.” Mặc Hàn nói như còn ngẩng đầu lên trời ném một ra ánh mắt khoe khoang.
Tôi xem như đã nhìn ra, Thiên Đạo và Minh Vương không hợp.
“Vậy lúc sau thì sao?” Tôi hỏi.
“Chết đi.” Mặc Hàn không phải rất xác định.
Tôi còn tưởng sẽ có chuyện gì lớn oanh liệt xảy ra, không nghĩ tới đơn giản như vậy: “Không phải nói hắn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-luc-nua-dem/618891/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.