Chương trước
Chương sau
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Một đám Dưỡng Quỷ Sư vây quanh quỷ mặt xanh đã bị thương, rõ ràng trên người quỷ mặt xanh kia phát ra chính là quỷ khí của phong ấn.
Cả tòa trang viên đều là cái dạng quỷ khí này.
Mặc Hàn liếc mắt một cái đã thấy được Tề Minh Vũ bọn họ phân nơi chỉ huy, sau khi thấy nơi đó còn tính là an toàn, đưa tôi đến nơi đó, xoay người đầu nhập vào chiến cuộc.
Dưới ba cái, hắn đã giải quyết quỷ mặt xanh kia.
Nhưng mà sắc mặt của Tề Minh vũ lại không thả lỏng.
Tôi cảm thấy chuyện không đúng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quỷ mặt xanh kia sẽ sống lại.” Hắn đang nói, chỉ thấy trên đất trống trang viên cách đó không xa dần hiện ra một trận pháp, vẫn luôn giống quỷ mặt xanh xuất hiện từ trong pháp trận như đúc, lại lần nữa tấn công về phía Mặc Hàn.
“Chúng tôi không tìm thấy nguyên nhân, nếu Mộ tiểu thư các cô còn không tới, chúng tôi sẽ không thể không lui lại…” Tề Minh vũ xấu hổ nói.
Mặc Hàn lại nhanh chóng giải quyết quỷ mặt xanh kia lần nữa, giơ tay ném xuống một ngọn lửa xanh, thiêu hủy trận pháp kia.
Quỷ mặt xanh không xuất hiện, quỷ khí kia vẫn luôn tràn ngập ở trang viên, lúc này cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Tề Minh vũ chấn động: “Lại hủy diệt pháp trận kia! Chúng tôi thử rất nhiều loại phương pháp cũng chưa thành công! Này, này…”
“Đây là thực lực.” Tôi tiếp lời nói.
Tề Minh Vũ kính nể nhìn Mặc Hàn: “Đúng vậy, thực lực…”
Mặc Hàn bay trở về đến bên người tôi, Tề Minh Vũ vội tỏ vẻ cảm ơn, Mặc Hàn lại lạnh mặt như cũ.
“Vì sao mãi cho đến ngày đó, mới nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận Đồng gia?” Mặc Hàn lạnh lùng hỏi.
Tề Minh Vũ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Hàn sẽ hỏi cái này, giải thích nói: “Vốn dĩ nhị thế tổ Đồng gia là Tinh lão bản giết, tôi cho rằng, tôi nhiều nhất bị âm thầm trả đũa. Mà Mộ tiểu thư là người thường, ngày đó chỉ là vừa lúc đi du lịch, Đồng gia hẳn là sẽ không liên lụy. Nhưng ngày đó một đứa trẻ trong nhà bị Đồng gia hại, người Thi gia và Đồ gia cũng tổn hại, chúng tôi mới ý thức được Đồng gia là một người cũng đều không buông tha, lúc này tôi mới gọi điện thoại thông báo cho Mộ tiểu thư.”
Lấy tài trí của Tề Minh Vũ, rất dễ dàng đã đoán được chúng tôi và Đồng gia khẳng định là có ân oán gì đó, tôi cũng không giấu hắn: “Đồng gia muốn gây bất lợi với ba mẹ tôi, nên thuận tay đưa các anh một nhân tình.”
Tề Minh Vũ bừng tỉnh đại ngộ, kính nể Mặc Hàn càng là tới một độ cao mới, đồng thời, còn không quên thấy người sang bắt quàng làm họ với chúng tôi: “Hai vị xin yên tâm, chờ sau khi nhà chúng tôi tiếp nhận Lục Thành, nhất định sẽ chăm sóc nhị lão Mộ gia thỏa đáng!”
“Để cho bọn họ trải qua ngày tháng thái bình là được.” Tôi nói.
“Nhất định! Mộ tiểu thư yên tâm!” Tề Minh vũ làm cái thủ thế mời, Mặc Hàn dẫn theo tôi vào nhà.
Trong phòng dùng dây thừng đặc chế trói một loạt Dưỡng Quỷ Sư lại, nghĩ đến đều là người Đồng gia.
Mặc Hàn đánh giá từng người bọn họ, tôi hỏi: “Ai mở ra Triệu Hoán Trận?”
Không có người trả lời, Tề Minh vũ đáp: “Là bọn họ dùng máu cộng đồng mở ra, nhưng chúng tôi không tìm ra người vẽ trận.”
“Người vẽ trận không ở đây.” Mặc Hàn nói.
Nghe giọng nói của hắn như đã nhìn ra người vẽ trận, tôi lặng lẽ hỏi: “Biết là ai sao?”
“Trước khi tổ tiên Đồng gia hóa quỷ đã để lại trận pháp.” Mặc Hàn nói.
Lão quỷ kia đã hồn phi phách tán, dù muốn tìm manh mối cũng chặt đứt, tôi không nhịn được có chút thất vọng.
“Về phần ngươi nói thâm tạ, hãy lấy tất cả đồ vật và trận pháp có quan hệ với Đồng gia đến đây là được, ngày sau, Tinh Bác Hiểu sẽ qua lấy.” Mặc Hàn nói xong dẫn tôi rời đi.
Mà Tinh Bác Hiểu, không sai, Mặc Hàn gọi tới bảo vệ ba mẹ tôi, chính là con hàng này và thủ hạ của con hàng này!
Lý do thứ nhất, tôi gặp phải chuyện xui xẻo này ở trong tiệm của hắn mới có thể bị liên lụy; lý do thứ hai, Tinh Bác Hiểu giết nhị thế tổ, tôi là bị hắn liên lụy cũng đều là Tinh Bác Hiểu không đủ thực lực!
Ngày đó phân phó xong chuyện này, làm fan não tàn của Mặc Hàn, Tinh Bác Hiểu đã đáp ứng ngay lập tức, buổi chiều ngày hôm sau, tôi đã nhìn thấy dưới lầu nhà tôii có thêm quán trà sữa.
Thật là quỷ tham tiền!
Ngày hôm sau ăn xong cơm chiều, Tinh Bác Hiểu xác thật đưa tới sách trận pháp của Đồng gia, đều là viết thuật dưỡng quỷ của Dưỡng Quỷ Sư và lịch đại tâm đắc của Dưỡng Quỷ Sư, Mặc Hàn xem qua đều cảm thấy vô dụng, lại để Tinh Bác Hiểu đưa trở về.
Tôi hỏi một vấn đề khác: “Tuy Đồng Trì Phi là bị Đồng gia đuổi đi, nhưng thuật dưỡng quỷ của hắn hẳn cũng là học được ở Đồng gia đi? Vậy hắn nơi đó có đi xem hay không? Nói không chừng Quân Chi còn nhìn thấy bộ trận pháp kia.”
Quân Chi ngậm kẹo que lắc đầu: “Sau khi hắn chết không bao lâu em đã đến nhà hắn xem qua, tìm không thấy tung tích của quyển sách trận pháp kia.”
“Vậy hồn phách của hắn có nói gì hay không?” Tôi lại hỏi Mặc Hàn.
“Hắn đã hồn phi phách tán.” Mặc Hàn nói.
Quân Chi kinh hãi, vội hỏi: “Sao có thể?”
“Dấu ấn hồn phách, một khi hắn mở miệng sẽ bị diệt khẩu.” Đoán chừng cũng chính là bởi vì như vậy, Mặc Hàn mới luôn không nói cho chúng tôi biết.
Quân Chi thở dài, tôi lại hỏi: “Kia Đồng gia những cái đó đưa đi thẩm phán tư dưỡng Quỷ Sư đâu? Còn có cái kia lão nhân. Tuy rằng hắn đã chết, hồn phách tổng còn ở đi.”
Mặc Hàn lắc đầu: “Dưỡng Quỷ Sư khác của Đồng gia cũng không biết chuyện này, rắn Minh Hà cũng lấy hồn phách làm thức ăn, người nọ cũng tan thành mây khói.”
Manh mối gì cũng đều không có, tôi không nhịn được có chút nhụt chí.
Nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi quyết định đi tổ trạch Đồng gia nhìn xem, nói với Tề Minh Vũ một tiếng, không biết là hắn ôm tâm tình gì đồng ý, dù sao chúng tôi ỷ vào thực lực của Mặc Hàn mà ngang ngược, một chút cũng đều không lo lắng không vào được nhà.
Đồng gia là từ khi nào bắt đầu trở thành Dưỡng Quỷ Sư, đã không thể tra nổi, chỉ biết đã rất nhiều năm.
Trên gia phả của Đồng gia, gia chủ đầu tiên chính là Dưỡng Quỷ Sư.
Dưỡng Quỷ Sư từ thời cổ đến nay, đều là một ngành tương đối kiếm tiền, nhưng mà, bây giờ cơm âm dương cũng không phải mỗi người đều có thể ăn, cho nên Đồng gia là con cháu ngay từ đầu cũng không thịnh vượng, thậm chí rất nhiều năm, một thế hệ chỉ sinh ra một đứa trẻ.
Mãi cho đến mấy năm gần đây, khoa học kỹ thuật tiến bộ nhanh chóng, Đồng gia lợi dụng công nghệ cao thụ tinh trong ống nghiệm, mới mở rộng dân số. Nhưng mà, nhà cũ Đồng gia này lại chỉ có một nhà gia chủ mới có thể ở.
Hiện tại, lão nhân gia chủ kia hồn phi phách tán, ông ta lại chỉ có một đứa con trai nhị thế tổ kia, nhưng sớm bị Tinh Bác Hiểu xử lý, người Đồng gia có được quyền chia tòa nhà này đã bắt đầu tranh giành.

Nhiều người chia nhà, ai cũng đều không phục ai, cuối cùng bị một nhà nhặt được tiện nghi lớn, lấy giá cực thấp mua lại, người được chia nhà Đồng gia đi chia tiền, mà nhà kia lấy được tòa nhà lớn này.
Tổ tiên bọn họ tích lũy tài phú mấy thế hệ, tổ trạch ở một nhà cũ ngoại ô Lục Thành.
Tòa nhà này có phong cách kiến trúc thời đại Minh Thanh, lộ ra âm khí nồng đậm.
Nhà kia tiếp nhận phần lớn sản nghiệp Đồng gia, nhưng nhà cũ Đồng gia này hắn lại không động vào.
Thứ nhất, đoạt nhà cũ người ta tổn hại âm đức, thứ hai, dù sao cũng là nhà cũ của gia tộc Dưỡng Quỷ Sư, ai biết bên trong có thể có ám chiêu gì không biết hay không.
Bởi vậy, bọn họ chỉ để lại một ông cụ bát tự mạnh mẽ ở lại trông cửa.
Trong Lục Thành có không ít cô hồn dã quỷ, thỉnh thoảng Quân Chi sẽ cho bọn họ chút cung phụng. Bọn họ và Quân Chi quan hệ không tồi, cũng sẽ thường xuyên cung cấp manh mối cho hắn, coi như là một đám nhãn tuyến không nhỏ.
Mấy tin tức này, trừ Quân Chi từ Thanh Hư Quan nơi đó nghe được, phần lớn đều là nghe được từ trên người những cô hồn dã quỷ đó.
Trên đường đến nhà cũ Đồng gia, tôi khó hiểu: “Nếu họ đều không ở trong nhà kia, vì sao còn muốn mua lại? Dù là giá thấp, cũng là một khoản tiền không nhỏ đi.”
Quân Chi cười nhạo một tiếng: “Chị, cho nên nói chị thật ngây thơ, bọn họ nào vì tòa nhà kia, rõ ràng chính là vì đồ vật trong nhà kia.”
Tôi vẫn khó hiểu, Quân Chi nói: “Đồng gia sở dĩ nhiều năm vẫn luôn là gia tộc đệ nhất Dưỡng Quỷ Sư như vậy, trừ bọn họ sẽ dự trữ nuôi dưỡng rắn Minh Hà ra, theo chân thuật dưỡng quỷ cũng có quan hệ với gia tộc bọn họ.”
Tôi đột nhiên ý thức được cái gì đó: “Em là nói, thuật dưỡng quỷ còn có loại đồ vật trường phái này?”
“Đại khái thuật dưỡng quỷ đều không sai biệt lắm, nhưng thuật dưỡng quỷ phát triển nhiều năm như vậy, mỗi gia tộc Dưỡng Quỷ Sư đều sẽ có chút bí pháp bí mật không thể truyền ra ngoài. Mục tiêu của bọ họ chính là cái đó, em tin tưởng, trong sách trận pháp Tinh Bác Hiểu ngày đó lấy về, người ta khẳng định chẳng phân biệt ngày đêm đều xem qua, sợ chúng ta không trả hoặc trả thiếu.”
“Vậy bọn họ có thể che dấu cái gì hay không?” Tôi có chút lo lắng.
Quân Chi yên lặng nhìn về phía Mặc Hàn: “Vậy phải xem thực lực của anh rể, ở trong lòng bọn họ có ấn tượng sâu bao nhiêu, có dám giấu chúng ta hay không.”
Có thể làm người khởi tử hồi sinh, còn một giây giết chết quỷ mặt xanh mà bọn họ hợp lực cũng chưa đánh tới, ấn tượng này khẳng định sâu sắc.
Tôi đoán bọn họ có thể sẽ giữ bản sao, nhưng không dám che dấu cái gì không cho chúng tôi.
Mặc Hàn và tôi nhìn nhau, cũng có ý tưởng giống tôi.
Trong bất tri bất giác, tôi đã lái xe tới địa chỉ Tề Minh Vũ cho.
—— Không sai, xe là Thành Hoàng ở Lục Thành chỗ nhà của chúng tôi đưa.
Minh vương đại nhân bóc lột nhân viên nghiệp vụ cơ sở lao động là càng làm càng điêu luyện.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Đây là một tòa trấn cổ, nhưng dọc theo đường đi đều rất an tĩnh.
Trên trấn cổ đều là gạch đá xanh trải ở khắp đường nhỏ, đầu đường còn trồng hai cây hòe lớn, trên nhánh cây buộc không ít vải trắng, gió thổi qua, vải trắng trên nhánh cây trụi lủi tung bay, quỷ dị nói không nên lời.
Đường rất chật hẹp, một chiếc xe có thể lái qua, nếu lại đi đến một chiếc xe nữa, nhất định phải có một chiếc xe dừng lại, mới có thể để một chiếc xe khác đi qua.
Trách không được những người trẻ tuổi Đồng gia kia đều không muốn ở nhà cũ, thì ra là bởi vì đi ra ngoài không tiện.
Tôi thả chậm tốc độ lái xe vào, bốn bánh xe mới từ trên đường nhựa đường chạy lên tấm đá xanh, đột nhiên nghe thấy một tiếng tru lên thảm thiết, xe khẽ nghiêng ngả, như là nghiền tới cái gì đó.
Thi bằng lái lâu như vậy, trước nay tôi đều không đụng qua cái gì, ngay cả xe cũng chưa xước qua một lần.
Giờ phút này trong lòng lập tức không được tốt.
Huống chi, tôi vừa mới nhớ rõ nơi này đều không có thứ gì cả!
Tôi còn thất thần, Quân Chi đã bước xuống xe trước.
“Không có việc gì, ngồi trên xe chờ ta là được.” Mặc Hàn nói muốn xuống xe, bị tôi kéo lại.
“Có phải em thật sự đụng phải cái gì hay không? Nghe giống như là mèo hay là chó vậy…” Tôi có chút hoảng loạn, tuy không phải là đâm người, nhưng đâm mèo đâm chó tôi cũng sẽ khó chịu.
Mặc Hàn ý bảo tôi bình tĩnh, Quân Chi cúi đầu nhìn sau xe, gõ cửa sổ kính, nói với tôi: “Chị, đi lên phía trước chút.”
“Nó ở bánh xe sau sao?” Tôi nhớ rõ tôi mới vừa nhận thấy được nghiền cái gì đó, lập tức dẫm phanh lại, xe bởi vì theo quán tính lui về sau một ít.
Theo lý mà nói, thứ kia hẳn là ở bánh xe trước, tôi nên lùi xe mới đúng.
“Không có việc gì, đừng động cái này, chị đi lên phía trước là được.” Quân Chi vẫn nhìn nơi đó không nháy mắt, lại trấn an tôi một câu: “Không phải mèo.”
Tôi vẫn không đành lòng.
“Sợ hãi cũng đừng động, ta đi xuống nhìn xem.” Mặc Hàn nói.
Tôi gật đầu, Mặc Hàn xuống xe, nhìn chằm chằm chỗ bánh xe với Quân Chi.
Một mình tôi ở trong xe sợ hãi, đơn giản cũng xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến bên người Mặc Hàn, vừa thấy bánh xe sau, da đầu đã tê dại.
Nơi đó là một vũng máu lớn, bánh xe trước đã có một con vật đen thui lông xù, tôi nhìn thấy mà lòng kinh hãi: “Còn không phải là mèo sao!”
Mặc Hàn kéo tay tôi qua nhẹ nhàng vỗ, dẫn theo tôi xoay người sang chỗ khác, để tôi không hề thấy thứ kia: “Không phải là mèo.”
Nhưng tôi thấy thế nào cũng đều cảm thấy là mèo đen!
Mặc Hàn sửa đúng nói: “Là oán khôi.”
“Đó là cái gì?” Tôi vẫn chưa từng nghe qua loại đồ vật này.
“Một loại đồ vật từ oán khí kết hợp mà sinh ra, đây là bám vào trên người mèo đen này, cho nên thoạt nhìn là mèo. Nhưng sau khi oán khôi bám vào người, mèo này sẽ không phải là mèo, mà sẽ biến hóa.” Mặc Hàn nói.
Quân Chi lui về sau một bước, hỏi Mặc Hàn: “Là biến hóa như thế này sao?”
Tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại, không biết khi nào oán khôi bánh xe trước kia đã lăn ra khỏi vũng máu, ánh mắt đang lườm phát ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm Quân Chi cách nó gần nhất không nháy mắt.
“Đây là bản thể, biến hóa còn chưa bắt đầu.” Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
Khóe miệng của Quân Chi co rút, nâng tay lên che ở trước ngực, ngón tay giữa đã lấy ba đồng tiền Ngũ Đế.
Oán khôi kia giống như mèo đen nghẹn ngào kêu hai tiếng với Quân Chi, âm thanh cực kỳ bén nhọn và khó nghe. Mặc Hàn che lỗ tai cho tôi, thân thể của mèo đen kia đột nhiên phồng to, nâng chân trước lên, bất ngờ biến thành một con sinh vật hình thể như khỉ mặt xanh, mặt lại dài như người.
Mà giờ phút này, mặt nó là bộ dáng của Quân Chi.
Bàn tay của con kia rất nhỏ, to bằng trẻ con mới sinh ra, nhưng bên trên lại dài ra ba móng nhọc dài mười mấy centimet, đầu ngón tay còn có cái móc câu, gào thét xông về phía Quân Chi.
Tôi muốn xông lên cầm kiếm ngăn giúp Quân Chi, bị Mặc Hàn kéo lại: “Hắn sẽ không có việc gì, đừng lo lắng.”
Quân Chi ném ra một đồng tiền Ngũ Đế lên trên mặt thứ kia, ở ngay giữa mày thứ kia, cơ thể của oán khôi ngửa ra sau, Quân Chi né tránh móng vuốt của nó múa may trước người. Nhấc chân dùng sức đá vào ngực oán khôi, một lá bùa lửa thuận tay ném đi.
Oán khôi ngã trên mặt đất bốc cháy, kêu rên thảm thiết lăn lộn trên mặt đất, thật vất vả dập tắt hỏa, lập tức điên cuồng xông về phía Quân Chi. Quân Chi rút ra kiếm đồng tiền, đâm một kiếm vào trái tim oán khôi.
Rốt cuộc móng vuốt múa may của Oán khôi vô lực rũ xuống, Quân Chi thu kiếm lại, oán khôi kia ngã trên mặt đất, cơ thể chậm rãi thu nhỏ lại, biến trở về một con mèo đen. Mềm oặt ngã xuống mặt đất, như không có xương cốt, chỉ có một thân da lông và thịt.
Quân Chi bĩu môi, lại ném xuống một là bùa lửa, trên người mèo đen kia bốc cháy lên dương hỏa, từng luồng hắc khí từ trên người mèo đen dâng lên, rất nhanh đã bị dương hỏa cắn nuốt.
“Thứ này em chỉ nhìn qua ở trên sách, không nghĩ tới hôm nay có thể ở chỗ này nhìn thấy vật sống.” Quân Chi cảm khái một chút.
“Em vừa mới bảo chị đi lên phía trước, cũng là vì biết gương mặt thật của thứ này?” Tôi hỏi.
Quân Chi lắc đầu: “Cũng không phải, em chỉ là cảm thấy oán khí trên người thứ này quá nặng, trên người một con mèo bình thường sẽ không có oán khí lớn như vậy, khẳng định không phải là thứ tốt, vừa lúc đi qua giết chết.”
Tôi líu lưỡi: “Nói cũng kỳ quái, chị đi vào thị trấn tới nay đều rất cẩn thận, không thấy được thứ này ở dưới xe chị, sao lại đụng phải?”
“Nó cố ý đến đây, oán khôi lấy người sống làm thức ăn, duy trì để không khiến cơ thể của mình bị hư hỏng. Vừa rồi nếu không phải cố kỵ linh lực trên người Quân Chi chảy ra, vừa xuống xe sẽ bị công kích.” Mặc Hàn nói.
Nói như vậy nói, oán khôi này vẫn là có chút thông minh, biết tài xế đụng phải thứ gì đó, nhất định sẽ xuống xe xem xét. Nếu Mặc Hàn và Quân Chi không ở đây, nói không chừng một mình tôi đã mắc mưu.
Thi thể của mèo đen đã bị đốt không sai biệt lắm, Mặc Hàn xử lý sạch vết máu bánh xe trên và bánh xe dưới, chúng tôi đang muốn lên xe, đột nhiên một bà lão cúi đầu lặng yên không một tiếng động, dọc theo đường đi tới.
Bà ấy đi chính là ven đường, dẫm lên trên một loạt gạch đá xanh mà con mèo bước đi đường kia, vừa đi, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.
“Cõng em bé, cõng em bé, cong em bé cõng nương nương. Cõng nương nương, cõng nương nương, cõng nương nương đừng quay đầu lại… đừng quay đầu…”
Loáng thoáng, tôi nghe được một câu như vậy.
“Đó là có ý gì?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
“Ca dao?” Mặc Hàn hiển nhiên không hiểu cái này của người sống.
Quân Chi vẫn không có thiên phú âm nhạc, vẻ mặt mờ mịt.
Thôi, dù sao cũng đều không hiểu, có Mặc Hàn ở đây, tôi cũng không sợ thứ này.
Hai người một quỷ xoay người muốn lên xe, bà lão kia đột nhiên dừng lại nhìn chằm chằm chúng tôi.
Tôi bị ánh mắt âm lãnh kia của bà ấy nhìn rất không thoải mái, hỏi: “Bà bà, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Bà ấy nhìn chằm chằm tôi không nháy mắt: “Giết Hắc Linh Thần… Giết Hắc Linh Thần… Báo ứng… Cô sẽ có báo ứng…”
Bà mới có báo ứng đấy!
Tôi cũng chưa làm cái gì!
Tôi lập tức không muốn nói chuyện với bà ta.
Đưa Mặc Hàn và Quân Chi lên xe.
Mới ngồi xuống khóa cửa xe lại, đột nhiên bà lão kia điên cuồng chạy tới bên cạnh xe chúng tôi, vỗ lên cửa sổ xe một cái: “Cút đi! Cút đi! Cút đi!”
Bà ấy đập ở cửa sổ xe bên chỗ tôi, tuy cách lớp kính, nhưng tôi vẫn cảm thấy khiếp đến hoảng, lại gần chỗ ghế phụ Mặc Hàn đang ngồi chút.
Quỷ khí xung quanh Mặc Hàn đột nhiên bắn ra bên ngoài một vòng, bà bà kia bị quỷ khí chấn động, lui ra phía sau vài bước, dưới chân vướng một cái, ngã lăn quay ven đường.
“Đi thôi.” Mặc Hàn nói.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bà lão đang từ trên mặt đất đứng lên, không có ngoại thương gì. Thấy bà ấy hung thần ác sát lại muốn xông tới chỗ của chúng tôi, tôi dẫm xuống chân ga, đi lên phía trước.
Quân Chi quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Chậc chậc, còn đuổi theo ở phía sau, thù gì oán gì sao? Không phải mèo đen kia là của nhà bà ấy chứ?”
Mặc Hàn nghe vậy ném một đạo pháp lực ra sau, tôi từ trên kính chiếu hậu nhìn lại, thấy bà lão vốn dũng cảm tiến tới kia, chợt đi vòng vòng ở tại chỗ, chạy vòng quanh ở chỗ đó.
“Quỷ đánh tường?” Tôi hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn gật đầu.
Nói ra thật xấu hổ, quỷ thuật cấp thấp như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên thấy Mặc Hàn dùng.
Biển số nhà trong trấn nhỏ đặt rất chuẩn, dọc theo đường đi vào, rất nhanh đã đến nhà cũ Đồng gia, số bốn bốn.
Mới vừa nhìn thấy biển số nhà này, tôi và Mặc Hàn phun tào: “Con số bốn này luôn bị cho rằng không may mắn, người thường bị chia đến con số này, không có cách nào đổi thì thôi. Đồng gia có quyền thế như vậy, sao phân đến con số này, nhiều năm đều không đổi như vậy?”
“Bốn với người sống là không đẹp, với người chết lại là đại cát, một mạch Dưỡng Quỷ Sư cũng dính khí vận của người chết. Bốn với bọn họ mà nói, ngược lại còn tốt hơn con số khác.” Một câu của Mặc Hàn làm người trong mộng bừng tỉnh.
Quân Chi tỏ vẻ hắn vẫn là thích tám, phát phát phát.
Đồng gia không hổ là gia tộc đệ nhất Dưỡng Quỷ Sư, đường đi trong trấn nhỏ đều rất hẹp, trước đại trạch Đồng gia lại còn dừng mấy cái xe.
Tôi tìm chỗ dừng xe lại, Quân Chi đi trên trước vỗ cửa sắt phòng trộm.
Một hồi lâu, bên trong cánh cửa mới đi ra một ông cụ, ông đánh giá qua chúng tôi, hỏi: “Các cô cậu là ai?”
Quân Chi đi lên trước nói ý đồ đến, ông cụ mở cửa để chúng tôi đi vào.
Tòa nhà này âm khí rất nặng, bởi vì là hang ổ của Dưỡng Quỷ Sư, tôi cũng không để ở trong lòng.
Cụ ông lải nhải dẫn chúng tôi đi vào trong, trong lúc vô tình tôi quay đầu lại, lại nhìn thấy cửa sắt kia tự đóng lại.
Rõ ràng là gió thổi vào trong phòng, cửa này ngược gió đóng lại như thế nào?
Tôi chuyên tâm đi đến chỗ trông cửa, muốn nhìn một chút có phải có âm linh đang đóng cửa hay không, lại cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Mặc Hàn thấy tôi thường xuyên quay đầu lại, theo ánh mắt chúng tôi nhìn nơi đó: “Âm khí mà thôi, không cần để ý.”
“Không phải có quỷ?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn lắc đầu.
Vậy tôi an tâm rồi.
Theo như lời của ông cụ, đoàn người Tề Minh Vũ đều đã ở trong đại sảnh.
Tòa nhà này là điển hình nhà cao cửa rộng, đi qua hành lang gấp khúc, đi ngang qua một gian tiểu viện giếng trời tối tăm, ông cụ dẫn chúng tôi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh, không chỉ có Tề Minh Vũ, Thi lão thái thái và Đồ ngũ gia cũng ở đây.
Vừa thấy Mặc Hàn, ba người đều đứng lên.
“Đại nhân……” Thi lão thái thái thử gọi Mặc Hàn một tiếng, trong giọng nói tràn đầy kính sợ.
Mặc Hàn không nói gì, nhìn bà một cái, xem như cam chịu.
Lập tức, trên mặt ba người bên kia càng thêm kính sợ.
Mặc Hàn đứng, bọn họ không dám ngồi, tôi lên tiếng phá vỡ không khí ngưng trọng này: “Giới thiệu một chút, đây là em trai của tôi.” Tôi chỉ Quân Chi, lại giới thiệu cho Quân Chi đám người Tề Minh Vũ.
Quân Chi lại tự quen thuộc, theo chân bọn họ chào hỏi qua, hỏi tới tình huống của tòa nhà này.
Buổi sáng bồi mẹ tôi đi bệnh viện làm kiểm tra thường định, cho nên chúng tôi ăn qua cơm trưa mới đến. Vốn dĩ đi hai giờ xe, bởi vì tôi bị gps hướng dẫn lừa, vòng không ít đường xa, giờ phút này đã là chạng vạng.
Mùa đông trời tối rất sớm, Quân Chi và Tề Minh Vũ bọn họ hàn huyên vài câu, đã tới giờ cơm rồi.
“Thời gian không còn sớm, mọi người đi ăn cơm đi.” Tề Minh Vũ hiển nhiên đã là chủ nhân nơi này, tiếp đón chúng tôi đi ăn cơm, chỉ là lúc nhìn thấy Mặc Hàn, hắn lại chần chờ một chút.
Nếu tôi đoán không sai, mấy bọn họ hẳn là đã biết thân phận minh vương của Mặc Hàn.
Nhưng bọn họ làm sao mà biết được?
Thấy mặt của Tề Minh Vũ lộ vẻ khó xử, tôi cảm thấy hắn hẳn là đang rối rắm là cho Mặc Hàn ăn đồ ăn người sống, hay là trực tiếp dâng hương cung phụng.
“Tề tiên sinh, cứ theo lẽ thường là được.” Tôi cười nói.
Tề Minh Vũ hiểu rõ, tôi ý bảo hắn dẫn đường ở phía trước, hắn cười rồi đi.
Mặc Hàn rất ít ăn đồ bên ngoài, trực tiếp trở về bên trong mặc ngọc, tôi và Quân Chi đi ăn cơm, thấy chỉ có chị em chúng tôi, Tề Minh Vũ có chút khó hiểu: “Đại nhân hắn…”
“Hắn không ăn.” Tôi nói, Tề Minh Vũ ngây ra một lúc, vẻ mặt lộ ra hiểu rõ.
Những người khác cũng không hỏi lại.
Món ăn rất không tồi, đều là món ăn bản địa nổi tiếng của Lục Thành
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.