Trong lúc đợi người tới, tôi và Tề Sở quyết định đi xem lại ba thi thể và tất nhiên chúng tôi đã được sự cho phép từ Tề Cường Vì sợ anh ta đau lòng cho nên tôi bảo anh ta ở bên ngoài chờ, anh ta có lẽ vẫn rất tin tưởng tôi nên cũng không nhất quyết theo vào cùng nhưng anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Sở, sau đó biết được Tề Sở là một đạo sĩ thì đồng ý. Lạc Lạc đi ra từ tủ đông, con bé không tìm thấy gì cả cho nên rất buồn rầu ngồi xổm bên cạnh tủ đông, mặt của bé vì bị đông lạnh nên đã hình thành lớp băng mỏng, tuy nhiên bé vẫn không đi khỏi đó mà nhìn tôi, mất mát nói: "Không có. Trong họ trống rỗng, cái gì đều không có ạ." Tôi gật đầu an ủi con bé vài câu, nhìn bộ dáng bị đông lạnh của nó, tôi lại tự hỏi: quỷ mà sợ lạnh sao? Sau đó bảo nó đi tìm Đại Bạch chơi, mỗi ngày đều ở trong lá huyết phù cũng không có gì vui. Lạc Lạc vừa nghe nói Đại Bạch chỉ là một con chó cho nên liền nhấc chân chạy đi tìm. Tề Sở đem cửa tủ đông mở ra, hướng tôi nói: "Ngũ phúc đồng nữ của cô có chút vô dụng nhỉ? Con bé quá mơ hồ? Chết là bị người ta dùng chó lừa đi, hiện tại lại bị cô dùng hồ ly như chó để lừa." Trẻ con chắc chắn không phân biệt được giữa hồ ly và chó, Lạc Lạc cũng chỉ là một tiểu quỷ, sẽ không vì biến thành quỷ mà tâm trí trở thành người trưởng thành. Tôi lười lý sự cùng Tề Sở, liền duỗi tay sờ La Hạnh Hoa, cô ấy bị đông cứng đến nỗi chọc chọc vài cái cũng không động đậy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của cô ấy tôi không thấy ứ máu, mặt cũng không thể hiện sự đau đớn, lại còn mang theo nụ cười, nhìn qua đúng là bị đóng băng đến chết. Có Tề Sở ở đây cho nên tôi không tiện cởi quần áo của cô ấy ra để kiểm tra vì nghĩ tới âm hồn của cô ấy bị mấy con quỷ đối xử như thế. Cho dù cô ấy chết một cách kỳ lạ, nhưng cô ấy không phải dạng xinh đẹp quyến rũ đến mức ma quỷ thèm muốn, thậm chí còn thay phiên nhau làm nhục cô ấy? Vận thế của cổ cũng không có gì đặc biệt, mà sao lại bị đối đãi như vậy? Trong lòng tôi nghĩ, đợi Tề Sở xem hai đứa nhỏ xong thì bảo anh ta tránh đi một lát để tôi cởi đồ của cổ ra xem thử. Ở đằng này Tề Sở vươn tay ra ấn vào bụng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ đang ngồi ở bên trong tủ đông mà tủ đông này lại cao cho nên Tề Sở phải nhón nhón mới ấn tới. Tôi biết sức lực của anh ta rất mạnh, ấy thế là anh ta vừa ấn vào tôi liền nghe thấy tiếng băng nứt. Thật giống như miếng băng mỏng bị ấn nát, tôi thu hồi tầm mắt đảo sang nhìn Tề Sở, anh ta cũng hoảng loạn, cuống quýt nhấc tay lên nói: "Tôi không có dùng sức, cô tới nhìn xem." Tôi vội đẩy anh ta ra, nghiêng người nhìn qua, nhưng tủ đông này thật sự rất cao nhìn không tới bụng của đứa nhỏ cho nên tôi trực tiếp bò vào. "Cô không sợ xui xẻo à." Tề Sở túm tôi lại, nói: "Là ba cái thi thể đó? Tủ đông..." Nói cách khác việc này càng tồi tệ hơn việc trèo lên quan tài, nhưng dù gì thì tôi cùng Lục Tư Tề đã từng chạm qua thi thể này rồi, riêng tôi còn từng ngâm mình trong ao có xác thai nhi đó, mà cái tủ đông này ngoại trừ có chút lạnh cũng không nguy hiểm gì lắm. Tôi trực tiếp trèo vào trong, cẩn thận ngồi xổm trước mặt Kỳ Kỳ, nhìn vào chỗ Tề Sở ấn. Cậu nhóc mặc áo tay ngắn, quần áo mùa hè không dày, mặc dù bị đông dán vào thịt nhưng quần áo không có dán chặt vào, sau khi bị Tề Sở ấn vào nó liền giống như tờ giấy bung lỏng ra. Tôi thử cầm quần áo cuộn lên, không ngờ khi cuộn lên lại lộ ra một cái bụng đã nứt. Chỉ là ở trong bụng hình như trống rỗng và toả ra khí lạnh. Tôi chợt nghĩ lại lời của Lạc Lạc, con bé nói bên trong đều trống rỗng, cái gì đều không có. Đây chẳng lẽ không phải ám chỉ không có âm hồn ư? Tôi đảo mắt một cái liếc sang Tề Sở: "Đưa hương cho tôi." Tôi nhận lấy hương và cắm nó vào khe hở theo vết nứt, lại khẩy khẩy ra một ít vụn băng ở khe hở, lúc này mới chiếu đèn flash của điện thoại vào trong. Bây giờ tôi mới hiểu rõ lời của Lạc Lạc nói trống rỗng ở đây là ám chỉ cái gì. Không có gì ở trong bụng của Kỳ Kỳ, tôi nhìn từ khe vào đúng là không thấy nội tạng đâu cả. "Nhìn ra cái gì à?" Tề Sở lo lắng nhìn tôi. Dù gì thi thể bị nứt cũng là do anh ta làm, mà trước đó Tề Cường đã dặn không được phá hư thi thể, cho nên anh ta không lo lắng mới là lạ ấy. Tôi chỉ liếc anh ta một cái rồi rút một cây hương khác, sau đó dùng nó cẩn thận vén áo của Thụy Thụy lên một cách chậm rãi. Chiếc bụng lộ dần ra, có chút phồng. Đứa nhỏ này mới hơn hai tuổi, bụng nó trắng nõn và láng bóng mặc dù có hơi phồng lên nhưng không thấy dấu vết muỗi đốt hay gì khác cả. Tôi không dùng sức mà dùng tay gõ nhẹ một cái. Chiếc bụng bị đóng băng rất rắn chắc lại truyền tới một âm thanh ong ong, lúc này Tề Sở cũng nghe thấy, anh ta hướng tôi hỏi: "Trống rỗng?" Tôi gật đầu xem như đáp lại, rồi đem hương đang cắm trên bụng Kỳ Kỳ rút ra cắm vào một góc tủ đông. Hương kia cháy thật chậm, có lẽ là do trong xe đông lạnh quá ẩm cũng có thể là do không có âm hồn nào hút. "Cái bụng vẫn nguyên vẹn nhưng bên trong lại trống rỗng? Vậy nội tạng của nó đâu rồi?" Tề Sở sửng sốt, hướng tôi nói: "Tôi ra ngoài trước, cô ở lại kiểm tra La Hạnh Hoa một chút." Nói xong anh ta liền đi ra ngoài vì thi thể La Hạnh Hoa cao hơn hai đứa nhỏ nên lần này tôi không bò vào. Chỉ đợi Tề Sở tránh đi, tôi đóng cửa xe đông lạnh lại, sau đấy mới dùng hương chọc vào quần, rồi từ từ vén lên. Chỉ là khi tôi xốc quần áo lên lại nhìn thấy trên người của La Hạnh Hoa có rất nhiều vết bầm xanh tím, tất nhiên tôi rất quen thuộc với những vết này vì lúc Mặc Dật tàn nhẫn lên thì cũng không biết nặng nhẹ, thế là khó tránh khỏi việc để lại trên người tôi những dấu vết như vầy. Nhưng mà La Hạnh Hoa đã chết một tháng rồi, mặc dù là bị đông lạnh nhưng theo lý thuyết mà nói thì những dấu vết như thế này hẳn là phải có thay đổi mới phải, còn đằng này nhìn qua lại trông rất mới giống như việc âm hồn của cô ấy bị tra tấn đều lộ ra ngoài cơ thể. Tôi không có kinh nghiệm trong việc nghiệm thi, cho nên chỉ có thể chờ người của Tề Sở tới. Tôi thả quần áo của cổ xuống, nhìn sang hai đứa nhỏ trên mặt chúng đều treo nụ cười, cứ thế ôm lấy người La Hạnh Hoa mà chết, tôi cảm thấy chuyện này ngày càng thêm quỷ dị. Đầu tiên là ba mẹ con nhà này không có lý do gì lại trèo vào tủ đông tự tử, tiếp đó là việc âm hồn của La Hạnh Hoa tại địa phủ bị làm nhục, càng kỳ quái hơn chính là việc trên người hai đứa nhỏ không có vết thương gì nhưng toàn bộ nội tạng đều biến mất. Cái kia, có lẽ nào La Hạnh Hoa chịu bị làm nhục là vì đứa nhỏ, hay đơn giản chỉ là La Hạnh Hoa bị làm nhục và đứa trẻ mất nội tạng? Và rốt cuộc Tề Cường có liên quan gì tới việc này không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]