Chương trước
Chương sau
Tôi giao lại lọ nước cho mẹ của Tô Khê, căn dặn bà nhất định phải cho uống nước đúng giờ, tôi sẽ nghĩ cách cứu cô ấy. Mẹ của Tô Khê bây giờ đối với những chuyện cứu được con gái đều thành kính tin tưởng, nhanh chóng gật đầu.
Từ lúc rời bệnh viện, Mặc Dật vẫn luôn đi bên cạnh tôi, Tề Sở liếc mắt vài lần nhìn tôi như có điều muốn nói, đều bị Mặc Dật trừng cho nuốt ngược lại, tôi biết khả năng cao là chuyện liên quan đến giấc mơ kia.
Lúc nãy tôi mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy Mặc Dật đang ôm tôi vào lòng lơ lửng giữa không trung, chẳng lẽ lúc tôi ngủ say đã từ chỗ nào đó rơi xuống ư? Lúc đó cảm thấy cả người trầm xuống, có thể là nhảy lầu?
Tôi hỏi Mặc Dật cũng không trả lời, Tề Sở thì không tiện nói, tôi liền hỏi qua chuyện huyết thi, Mặc Dật chỉ bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, cỗ huyết thi kia y đang giữ để nghiên cứu, nhưng sẽ không lại tổn thương tôi.
Về đến nhà, tôi mới vừa buông hành lí xuống, thôn trưởng liền hấp tấp chạy tới.
Tôi còn tưởng ông ta vội tới đòi tiền tôi, nhưng cuối cùng ông ấy lại bảo là có người muốn nhờ tôi xem hương.
Ông ấy vừa nói vừa duỗi tay ra kéo tôi đi, Mặc Dật ở bên cạnh liền ho nhẹ một tiếng, trưởng thôn đột nhiên cả người run rẩy, giật mình cuống quít buông tôi ra, ngẩn người nhìn Mặc Dật.
Chỉ trong một cái chớp mắt, ông ấy liền giống như Tề Sở vậy, khúm núm nhìn tôi nói:
"Không thì tôi bảo cô ấy đến nhà cô?"
Tôi còn chưa kịp gật đầu đồng ý, Mặc Dật ở bên cạnh lại ho thêm một tiếng, trưởng thông liền vội vàng xoay người bỏ chạy rồi.
Tề Sở đứng một bên chớp chớp mắt nhìn tôi, tôi lại chớp chớp mắt nhìn Mặc Dật. Vị đại nhân này thì hay rồi, chỉ cần hai tiếng ho thôi đã đuổi người ta chạy mất bóng, lại còn không để ý tới chúng tôi, tự nhiên đi vào phòng trong.
Lúc đi ngang qua còn không quên lấy ra mấy cuốn sách từ trong ba lô tôi, chậm rãi đi tới ngồi trên ghế, thư thái giở từng trang sách hưởng thụ.
Có Mặc Dật ở đây, Tề Sở cũng không tiện ở lại lâu, gật đầu chào tôi một tiếng liền đi.
Tôi nhìn cục diện buồn cười này, lại thấy Mặc Dật bình yên tựa ghế đọc sách, cũng có chút cảnh đẹp ý vui, thôi thì quay sang thu xếp lại hành lí, nghĩ nghĩ một lát, lại quay qua pha cho Mặc Dật một ấm trà.
Trưởng thôn trở lại rất nhanh, còn mang theo một cặp mẹ con, cô gái kia trông như tầm 16 17 tuổi, nét mặt vẫn còn trẻ con, thắt hai cái bím tóc, bề ngoài trông khá ngoan ngoãn, chỉ là đang độ tuổi trẻ trung vậy mà lại mặc một bộ váy rộng thùng thình, nhìn chẳng khác nào một thai phụ.
Mẹ cô ấy rõ ràng là không hề tin tưởng chúng tôi, vừa vào nhà liền đảo mắt xem xét, đến lúc nhìn thấy Mặc Dật đang ngồi trên ghế thì mới quay sang thầm thì với trưởng thôn cái gì đó.
Trưởng thông dường như rất sợ hãi Mặc Dật, cũng không dám nhìn lâu, kéo tay tôi nói:
"Đi vào trong phòng rồi nói."
Tôi quan sát cô gái nhỏ kia, môi mím chặt, vẻ mặt không tình nguyện, rõ ràng là có chuyện không tiện nói.
Trước đây lúc bà ngoại xem hương cũng hay nhận được mấy ca bệnh kín, bệnh viện trị không được, hết cách mới tới đây ký thác kỳ vọng vào việc xem hương.
Tôi dắt hai mẹ con kia vào phòng hương, đóng cửa lại. Bà mẹ kia còn không yên tâm, nhấc một cái ghế chặn ngay cửa, vươn tay buông mành che cửa xuống.
Cô gái nhỏ kia chỉ lạnh lùng nhìn, thỉnh thoảng trợn trắng mắt, không thèm để ý tới tôi đi đến chỗ đệm hương bồ đoàn ngồi xuống.
Mẹ cô ấy lại đi đến cửa sổ nhìn nhìn, xác nhận không ai có thể nghe lén xong liền quay lại cho cô gái nhỏ kia một cái tát, thô bạo kéo váy của cô ấy lên.
Chọc cho cô gái nhỏ kia bất mãn khẽ gọi, mẹ của cô ấy vẫn tát thêm một cái vào bụng cô ấy, âm thanh vang dội như vỗ dưa hấu vậy, nhìn tôi nói:
"Cô thử nhìn xem bụng con tôi bị gì?"
Ôi trời!
Lại thêm một người không tin tưởng tôi, muốn thăm dò đây mà!
Bụng của cô gái nhỏ kia hơi trướng, hơn nữa từ bụng dưới tới dạ dày toàn bộ đều phồng lên.
Mẹ cô ấy dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn tôi, như muốn nói nếu tôi nhìn không ra thì bà ấy sẽ đi ngay lập tức.
Gần đây tôi bị đả kích nhiều đã không còn nóng giận vô cớ rồi, chậm rãi vươn tay ra sờ sờ bụng cô gái kia, nhưng tay tôi vừa mới đặt lên, cô gái nhỏ kia liền la to thống khổ, ôm bụng kêu đau.
Mà theo từng động tác mơn trớn, tôi cảm nhận được dưới bụng cô ấy như có rất nhiều móng vuốt nhỏ vậy, còn có rất nhiều cái miệng nhòn nhọn hoảng loạn nhô ra như muốn thoát ra ngoài.
Có lẽ mẹ cô ấy cũng chưa bao giờ thấy qua cảnh này, sợ tới mức la lên một tiếng, vội đỡ lấy cô gái nhỏ kia quỳ gối trước mặt tôi:
"Tiên cô! Tiên cô! Cầu mong cô mau mau cứu lấy Thi Di nhà tôi đi, con bé sắp bị súc sinh kia làm cho mất mạng rồi!"
Tôi cũng bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người, bản thân tôi hoài quỷ thai còn có thể hiểu được, dù Mặc Dật là quỷ nhưng cũng là hình người nha, khác biệt duy nhất là sống và chết thôi.
Nhưng mà cái thai trong bụng cô gái này rõ ràng là động vật đó. Đây là khác giống loài cơ mà? Làm sao mà mang thai được?
Theo động tác tay của tôi, cô gái nhỏ càng thêm đau đớn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
CHÚ THÍCH:
*Câu điệp: Một tờ giấy có tác dụng câu hồn.
*Âm tuyền tịnh thủy: Nước suối cõi âm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.