Một cơn gió thổi qua, tôi cứ thế bị thổi bay đến chỗ nảo chỗ nào đó, mắc kẹt treo ngược trên ngọn cây, tôi đang loay hoay tìm cách thoát ra thì chợt nhận ra cảnh vật chỗ này có chút quen thuộc. 
Cái giếng kia... có đánh chết tôi cũng không bao giờ quên!!! 
Nó chính là cái giếng trong vườn của Tô gia, nơi dì Ngô bị ném xác xuống! 
Vừa vặn có người đi đến, tôi còn chưa kịp nhìn kĩ ai với ai thì đã nghe "tủm" một tiếng, có gì đó bị ném xuống giếng. Tôi bị tiếng "tủm" đó dọa cho giật mình, rơi từ trên cây xuống, rơi thẳng vào trong giếng. Nói ra thì thật xấu hổ, tôi không biết bơi, quẫy đạp một lúc rồi chìm nghỉm xuống tận đáy giếng. Dưới đó có người, à không, có xác chết thì đúng hơn, mùi tử thi nồng nặc bốc lên làm tôi muốn tắc thở mất. 
Không lẽ..... 
Dưới này ngoài xác của dì Ngô thì còn ai vào đây nữa? Tôi còn bị ép lạy dì ta ba lạy, nhận dì ta là mẹ vợ kìa! 
Tôi cứ chìm dần chìm dần xuống cho đến khi mặt của tôi sắp dính sát vào mặt của dì Ngô, khoảnh khắc đó bỗng nhiên dì ta mở bừng mắt, thò hai tay bóp cổ tôi!!! Ông trời có còn công bằng không, tôi có tội tình gì đâu, người giết dì ta đâu phải là tôi chứ?? 
Tôi vừa la hét vừa giãy giụa mãi, "bẹpppp" một tiếng nữa, lại là một cái tát lệch mặt, tôi giật mình mở mắt, lại là khuôn mặt phóng đại của Tô thị dán vào mắt tôi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-dien-nu/2732386/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.