Tôi lại gần, điệu bộ rón rén dè dặt, không phải vì tôi sợ cha mắng, mà vì cái trâm cắm thẳng trên đỉnh đầu dì Ngô vẫn còn đó, máu chảy ra như suối, mà không một ai có phản ứng gì. Tôi nghi ngờ liệu có phải chỉ mình tôi biết hai mẹ con Tô Xảo Xảo là ma không?
Tô Xảo Xảo thích Tiểu Hy em gái tôi lắm, cô ta liên tục vuốt tóc nựng má nó, tôi nhìn bộ móng tay dài như vuốt chim ưng của cô ta, trong lòng ái ngại. Bỗng...
"A, chị dâu, tay của chị thật đẹp, vừa thon vừa trắng!"
Cái gì? Tôi nghe nhầm không? Tay kia mà vừa thon vừa trắng cái nỗi gì?
"Con dâu, con làm sao dưỡng da đẹp vậy? Có thể chỉ cho mẹ được không?"
Mẹ tôi thì tươi cười khen lấy khen để làn da của Tô Xảo Xảo. Tôi lại được một phen đứng hình, mọi người không thấy da cô ta trắng nhợt như xác chết hay sao?
Được rồi, có lẽ cô ta đã giở trò gì đó, để che mắt người nhà tôi.
Cha mẹ, em gái, ba người cứ ở đó tâng bốc cô ta đi, nếu ba người biết được chính mình từng bị bóp cổ như thế nào, để xem còn hòa thuận vui vẻ với cô ta được không.
Tôi đứng dậy, trong lòng không thoải mái, hẹn một vài người bạn đi uống rượu. Nhà họ Tô trong mắt người làng bí hiểm thật đấy, nhưng đứa con gái Tô Xảo Nghi nhà họ thì không ai không biết. Cô ta chính là hoa khôi trong trường, đám thanh niên trai tráng trong làng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-dien-nu/2732382/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.