Viên cảnh sát lộ rõ biểu cảm ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi tiếp: 
"Khám nghiệm cho thấy trên người nạn nhân có nhiều vết thương do va đập, nội tạng bị dập nát nghiêm trọng." 
"Thì sao?" 
Tô Xảo Xảo vẫn tiếp tục thái độ bất cần hỏi ngược lại. 
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm cô ta, lông mày nhăn tít, chốt một câu cuối cùng: 
"Phát hiện nạn nhân vào 6 giờ sáng hôm nay, trước đó 10 giờ tối hôm qua nạn nhân vẫn khỏe mạnh và đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi. Hai vị có thể nói rõ khoảng thời gian từ 10 giờ tối hôm qua đến 6 giờ sáng hôm nay đã làm gì?" 
"Ngủ." 
Tô Xảo Xảo lại đáp gọn lỏn bằng thái độ không thể bố đời hơn. 
Viên cảnh sát tức tái mặt, đanh giọng nói: 
"Cô Tô, xin cô hãy hợp tác." 
"Một lũ phế vật! Các người không thể dùng não suy nghĩ một chút, phát hiện xác chết lúc 6 giờ sáng, cô ta lại ở một mình, ai mà rảnh rỗi 6 giờ sáng phát hiện cô ta chết để gọi điện báo án cho các người vậy?" 
"Người báo án gọi bằng điện thoại công cộng, chúng tôi đang kiểm tra camera xung quanh đó." 
"Còn bạn trai cô ta?" 
"Không ai biết anh ta, chúng tôi đang cố hết sức điều tra! Cô Tô, xin cô hãy trả lời đúng trọng tâm!" 
[...] 
Cứ như vậy, viên cảnh sát hỏi một buổi trời vẫn không moi ra được thông tin gì từ miệng Tô Xảo Xảo. Tôi cũng chẳng khá khẩm hơn, ngoại trừ lúc gặp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-dien-nu/2732372/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.