Chương trước
Chương sau
Tôi ngồi nghe kể mà nôn ọe không ngừng, cha mẹ ơi, tên sát nhân ghê tởm này, tôi đã ở cùng phòng kí túc xá với hắn ba năm trời đó!

Sau khi Triệu Quân giết chết Đường Gia Kỳ mới phát hiện Tô Xảo Nghi đã chạy thoát, hắn hoảng sợ vội giấu xác Đường Gia Kỳ vào bụi rậm gần đó, tìm cách chạy trốn. Hắn đâu ngờ Tô Xảo Nghi thật sự đã chết rồi, thân xác của cô ta bây giờ đã bị đại ma nữ Tô Xảo Xảo chiếm giữ.

"Cho nên, mục đích mày đến đây làm gì?"

Tôi đã ngừng nôn ọe nhưng cổ họng vẫn còn cảm giác ghê tởm, mệt mỏi xoa xoa thái dương, lên tiếng hỏi.

"Muốn trả thù, giết chết thằng chó đó!"

Con quỷ đầu nghiến răng ken két, trợn trừng mắt gằn giọng nói.

"Ting toong ting toong...."

Đồng hồ treo tường chỉ 5 giờ sáng, tôi tá hỏa nhận ra mình đã thức trắng một đêm, 5 giờ sáng là lúc cha mẹ tôi đã thức dậy chuẩn bị đi tập dưỡng sinh rồi! Tôi quỳ lạy van xin con quỷ đầu mau biến mất đi, đừng để ai thấy nó! Nó cười giảo hoạt lăn vù đi đâu mất.

[...]

Cả khu chung cư sống bình yên chưa được mấy ngày, thì có người mới chuyển đến. Nghe nói người này là mẹ của Lam Yên, đến ở trong căn hộ của cô ta.

Cảnh sát nói căn hộ này đứng tên Lam Yên, cô ta không có chồng con, người thân chỉ còn mỗi bà mẹ, căn hộ này đương nhiên mẹ của Lam Yên được thừa kế. Mọi người trong chung cư bàn tán xôn xao, con gái chết mấy ngày rồi giờ mới thấy ló mặt ra, làm mẹ cái kiểu gì vậy?

Cảnh sát qua xác minh đã kết luận bà ta thật sự là mẹ ruột của Lam Yên, nên bà ta quang minh chính đại đến căn hộ của Lam Yên ở, chẳng có gì phải bàn cãi.



Cũng từ ngày bà ta chuyển đến, xảy ra biết bao nhiêu chuyện lạ lùng. Khu chung cư có nhiều người ở, nên bất cứ một chuyện gì nhỏ xíu xiu, cũng có thể đồn lên thành chuyện động trời. Mấy bà thím hễ nhìn thấy tôi là lại kéo lại hỏi chuyện hóng hớt, hỏi xem nhà tôi ở ngay sát bên cạnh, có thấy gì kỳ lạ không?

Vì họ thấy căn hộ số 1008 của mẹ Lam Yên hầu như chẳng bật đèn bao giờ, từ ngày bà ta chuyển đến, cũng chẳng ai thấy mặt bà ta bao giờ, cứ như thể bà ta không ra khỏi nhà bao giờ vậy.

"Tiểu tử, cẩn thận đó nghe, không phải tôi trù ẻo người ta đâu, nhưng cậu ở ngay cạnh, thỉnh thoảng cũng nên ngó qua một chút, biết đâu bà ta gặp chuyện gì thì sao?"

Tôi ngẫm thấy cũng có lý, nhưng vẫn không dám qua.

Mấy hôm sau bỗng có tin tức Triệu Quân trốn khỏi trại giam.

Hắn bị kết án tử hình, đang chờ ngày thi hành án, vậy mà lại trốn thoát được. Cả khu chung cư nhà tôi nơm nớp lo sợ.

Đêm nay, vẫn như mọi đêm, tôi lo lắng nhìn Tô Xảo Xảo nằm bên cạnh, mắt đỏ ngầu, miệng "hừ hừ hừ" khe khẽ.

"Rù rù rù rù rù..."

Âm thanh quen thuộc vọng vào tai, con quỷ đầu lăn đến, cất giọng gọi tôi:

"Cẩn thận đấy!"

"Hả? Cẩn thận cái gì chứ?"

Tôi vừa dứt lời, phía cửa sổ nhìn ra ban công bỗng phát ra âm thanh "cạch cạch cạch" rợn gáy.

Tôi có thói quen ngắm cảnh thành phố về đêm, nên buổi tối đi ngủ không kéo rèm cửa bao giờ. Khung cửa sổ hiện ra toàn bộ cảnh bên ngoài, một bóng người màu đen, cao lớn vạm vỡ, đứng ngoài ban công, đang hì hục phá chốt cửa sổ hòng nhảy vào phòng.



"Có... trộm..."

Tôi hét toáng lên, lay lay Tô Xảo Xảo, toan dậy bật đèn, thì Tô Xảo Xảo còn nhanh hơn, vọt một cái đứng bên cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn người bên ngoài, thản nhiên mở chốt cửa sổ. Tôi trong phút chốc đã quên cô ta không phải người mà là ma, hét lên:

"Cô làm gì đấy? Có biết nguy hiểm lắm không?"

Bóng đen bên ngoài cười điên dại, gào lên:

"Tô Xảo Nghi! Coi như mày mạng lớn! Nhưng hôm nay mày nhất định phải......"

Lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, Tô Xảo Xảo đã nhấc bổng hắn lên, khuôn mặt thờ ơ vô cảm, bàn tay bóp cổ người kia nổi đầy gân xanh.

"Rắc rắc rắc..."

Ngay cả tôi đứng từ xa còn nghe thấy tiếng xương vụn vỡ, người kia bịt kín mặt chỉ để lộ hai con mắt, tôi thấy đôi mắt đó trợn ngược, long sòng sọc, cuối cùng hắn buông thõng hai tay, hai con mắt chỉ còn thấy toàn lòng trắng.

Hắn chết rồi.....

Tô Xảo Xảo ném hắn ra bên ngoài ban công như ném một bịch rác dơ bẩn, tôi đứng hình chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy thi thể của hắn bị hất lên không trung, sau đó là hàng loạt những âm thanh "rầm rầm", "huỵch huỵch" như tiếng va đập mạnh, tôi sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, rơi từ độ cao như thế, va đập mạnh như thế, thì còn gì là người nữa.....

Tô Xảo Xảo thản nhiên đi vào nhà tắm rửa tay, lên giường nằm ngủ tiếp như không có chuyện gì xảy ra. Còn con quỷ đầu cũng ngoác miệng cười như điên dại, chắc nó hả hê lắm vì thù lớn cuối cùng cũng trả được.

Chỉ có tôi... tôi bắt đầu thấy lạnh toát sống lưng khi phải đối diện với Tô Xảo Xảo. Dẫu biết cô ta giết người vì mục đích trả thù, nhưng tận mắt chứng kiến cô ta ra tay tàn nhẫn như vậy, trong lòng tôi không khỏi thấp thỏm sợ hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.