Tôi giật mình, thất thểu chạy vào trong, chỉ thấy Tô Xảo Xảo vẫn như trước, nằm ngủ li bì. Đến lúc này thì có ngốc đến mấy tôi cũng phải nhận ra điều bất thường, Tô Xảo Xảo là ma, đối với các loại âm thanh động tĩnh cô ta luôn biết trước tất cả mọi người, tại sao lúc này lại nằm ngủ li bì như vậy được?
"Phải làm sao bây giờ?"
Tôi luống cuống tay chân, quay sang con quỷ đầu, bất lực hỏi.
"Triệu Quân là huyết mạch của nhà họ Tô."
Con quỷ đầu bỗng nhiên mở miệng nói một câu chẳng liên quan.
"Thì làm sao?"
Tôi phát cáu suýt chút nữa đá nó lăn vào góc nhà, đúng là không được tích sự gì hết.
"Bà ta muốn duy trì huyết mạch của nhà họ Tô, Tô Xảo Xảo lại đi giết chết Triệu Quân, mày nghĩ bà ta sẽ để yên sao?"
Nghe đến đây tôi lại lạnh gáy.
"Bây giờ phải làm sao?"
Tôi lặp đi lặp lại câu hỏi cũ như một cái máy.
"Tao nghĩ, chỉ còn cách tìm được Tô Xảo Nghi, để cô ta khuyên nhủ bà cố của cô ta mau dừng lại, đừng tạo nghiệp nữa. Nhưng ngộ nhỡ Tô Xảo Nghi cũng không khuyên được bà ta thì..."
"Thì làm sao?"
Tôi trợn mắt tóm lấy cái đầu, gấp gáp hỏi.
"Thì phải tìm thầy bắt quỷ chứ làm sao! Đúng là một thằng ngốc!"
Con quỷ đầu bĩu môi dè bỉu, lăn khỏi tay tôi lăn đi.
Tiếng hát từ căn số 1008 vẫn như cũ văng vẳng vào tai tôi, tôi thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-dien-nu/2732361/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.