Điện thoại rung chuông, là mẹ tôi gọi, bà nói tôi quay về nhà ngay, Tô Xảo Xảo đã tỉnh lại rồi!
Tôi dẹp hết công việc sang một bên, hấp tấp chạy về nhà, thấy Tô Xảo Xảo đã ngồi dậy, đi lại, nói chuyện bình thường, tôi vui mừng khôn xiết, quyết định xin nghỉ hẳn mấy ngày, ở nhà chăm sóc cho Tô Xảo Xảo.
Cũng nhờ đó mà tôi phát hiện từ lúc Tô Xảo Xảo tỉnh lại, cô ấy có gì đó khang khác, ánh mắt lúc nào cũng sắc lạnh, nói chuyện cũng lập lờ khó hiểu.
Tôi đã nghỉ đến ngày thứ năm, mấy thằng bạn gọi điện la ó tôi mau đến trường dạy, nói bọn chúng dạy thay tôi như vậy là quá đủ rồi, còn nghỉ nữa có thể tôi sẽ bị hủy kết quả thực tập mất.
Tôi chợt nhớ ra mấy ngày rồi mình chưa liên lạc với ông đầu bếp nọ, nếu Tô Xảo Xảo tỉnh lại là công của ông ta thật, vậy vì tôi nhất định phải cảm ơn người ta rồi.
Tôi gặp ông ta ở nhà ăn, khi nhắc đến chuyện trả ơn, ông ta xua xua tay nói:
"Muốn trả ơn à? Chuyện đó cậu không cần phải lo, tự ta có cách giải quyết riêng với Tô Xảo Xảo."
"..."
Làm sao ông ta biết tên cô ấy là Tô Xảo Xảo? Ngoại trừ tôi ra, trên đời này ai cũng nghĩ cô ấy là Tô Xảo Nghi, huống hồ tôi còn chưa từng kể về cô ấy cho ông ta nghe lần nào mà?
Dạo gần đây Tô Xảo Xảo bỗng nhiên nói là muốn đi làm, tôi còn chưa hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hon-dien-nu/2732345/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.