“Tôi muốn tắm rửa.”
Hai người vừa mới trở về biệt thự, Lăng Nhất Quyền liền mặc dép lê tự động đi đến trước mặt Bạch Thiên Nghiêm, mặt không thay đổi tuyên bố.
Bạch Thiên Nghiêm nhìn cậu, trên trán một trận hắc tuyến — thật đúng là vì tắm rửa a! nhưng y vẫn như trước trầm ổn khuyên nhủ: “Tay cậu tạm thời không thể chạm vào nước, tôi lau người cho cậu có được không?”
Lông mi xinh đẹp của Lăng Nhất Quyền run rẩy, cúi đầu ngửi ngửi mình, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Thiên Nghiêm: “Thối quá, hôm nay tắm.”
Thối ở đâu?…… Sao tôi không ngửi thấy chứ……
Bạch Thiên Nghiêm thở dài, đối với tính khiết phích của đứa nhỏ này thật sự không có biện pháp, đành phải gật gật đầu, nói: “Được rồi, tôi đi lấy bao ni lông bọc kỹ lại cho cậu trước đã.”
Chờ đến khi Bạch Thiên Nghiêm cẩn thận vì cậu bọc kỹ bàn tay xong, rồi đưa người đến phòng tắm cởi quần áo, rốt cục Bạch Thiên Nghiêm mới bắt đầu cảm giác cả người không được tự nhiên. Bởi vì, Lăng Nhất Quyền đột nhiên giống như biến thành một người khác — lông mi rũ xuống kia khiến cậu thoạt nhìn cũng không lạnh lùng, ngược lại có vẻ khá nhu thuận, giống oa nhi Bạch Ngọc.
Thế nên lúc cởi quần áo cậu, y luôn có cảm giác như đang phạm tội.
Nhất là khi cởi cúc áo cậu, Lăng Nhất Quyền sẽ giương mắt nhìn thẳng y, ánh mắt kia trong suốt đến nỗi phảng phất như nhìn thấu tất cả.
Theo từng hạt cúc bị cởi tháo ra, quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-hoang/2769791/quyen-2-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.