Người đều đi hết rồi, linh môi nhìn Kỷ Tây Vũ: "Chuẩn bị tốt?"
Kỷ Tây Vũ mặt không đổi sắc, chỉ khẽ gật đầu.
"Kỷ tiểu thư quả là người thú vị." Linh môi xoay người đi đến bàn, đốt một cây nến trắng, rồi duỗi tay lấy hương hỏa đã dọn xong, tìm được nến, tiếp tục nói: "Lão thân sống đã lâu, mặc dù không phải không gặp nữ tử chi gian hỗ sinh tình cảm, nhưng có thể làm được như các ngươi, dù là tình thâm phu thê cũng khó có được."
Rất nhanh, sương khói lượn lờ. Linh môi đốt nhang, xá ba cái, và cắm vào lư hương.
"Bà cũng thế đó thôi?" Kỷ Tây Vũ cúi đầu nhìn thi thể của mình. Vốn là khuôn mặt quen thuộc, giờ nhìn lại không biết sao lại thấy xa lạ.
"Không. Không giống." Linh môi bưng lên ngọn nến, xoay người lại nhìn Kỷ Tây Vũ. "Làm sao cô biết bây giờ ta không có hối hận?"
"Bà hối hận sao?"
"Ta cũng không biết." Linh môi ngồi xuống, đem ngọn nến đặt cạnh thi thể. Giọng nói thấp đi, nghe không quá rõ: "Nhiều năm như vậy, trong lòng đã không còn rõ nữa."
Kỷ Tây Vũ chỉ là nhìn linh môi, không nói gì.
"Thật ra, ta giúp cô, cũng không phải hoàn toàn là vì cảm tình của các ngươi. Ta không tốt tới như vậy. Tác thành một đôi uyên ương âm dương?"
Linh môi ngẩng đầu lên với thần sắc khó lường: "Cô có biết rốt cuộc là tại sao không?
Kỷ Tây Vũ nhìn linh môi, trầm mặc một lát, mới nói: "Thời gian dài như vậy, một mình bà rất tịch mịch thôi."
"Khà khà khà..." Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1424036/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.