Ngoài Diệp Kết Mạn dự kiến. Hôm sau, sau khi từ biệt Bùi lão gia và Bùi phu nhân, khi ra tới cửa, ngoại trừ xe ngựa đang chờ thì còn có một người đang ngồi trên lưng ngựa mà cười, với tâm tình có vẻ tốt.
- Tam thiếu gia hảo! - Thư nhi, An nhi thi lễ.
Diệp Kết Mạn [lộp bộp] trong lòng, miễn cưỡng mà cười:
- Tam ca... như thế nào...
- Vì là lần đầu muội trở về, mẹ nói, Bùi phủ mặc dù mắc đại kiếp nhưng lễ không thể ít, cho nên bà sai ta mang đi. - Bùi Nghiêu Viễn chỉ vào một chiếc xe ngựa khác - Thuận tiện đại biểu Bùi gia bái phỏng lệnh tôn, lệnh đường.
Diệp Kết Mạn cắn môi, tất nhiên là không có cách cự tuyệt, nàng chỉ có thể lên xe trước rồi quyết định sau.
=====
Trời dần tối, đoàn người ngủ lại ở khách điếm đặt sẵn. Diệp Kết Mạn vừa vén màn xe đã thấy Bùi Nghiêu Viễn chờ ở bên, cười và vươn tay đỡ nàng; Diệp Kết Mạn không được tự nhiên, nhưng lại không thể chối từ, đành đặt tay lên và vội đi xuống.
- Thành Bắc cách thành Tây không xa, tuy biết muội sốt ruột nhưng vì muội thân thể vốn không tốt, cho nên hành trình có thể chậm, được chứ?
- Đa tạ Tam ca.
Diệp Kết Mạn không có nghĩ nhiều như vậy; vì thế này nàng mới có thời gian- Bởi vậy, nàng thả lỏng và cùng mọi người đi vào khách điếm. Vì Bùi gia gặp điều tai tiếng, cho nên tất cả làm việc hơi lặng lẽ. Đoàn người ai cũng tự trở về phòng và dặn tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1424034/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.