Diệp Kết Mạn tâm tình không yên đi gặp Bùi phu nhân.
Bùi phu nhân đang xem sổ sách, nhìn thấy Diệp Kết Mạn vào thì nâng mắt nhìn đến, với sắc mặt bình thường.
- Mẹ gọi con? - Diệp Kết Mạn lo âu, vì nghĩ Thư nhi đã nói chuyện phật châu cho Bùi phu nhân.
May mà Bùi phu nhân không có nói chuyện đó, mà chỉ đưa mắt ra hiệu cho Châu di. Châu di tiến lên, đưa cái bịch cho Diệp Kết Mạn.
Bùi phu nhân nói:
- Vừa rồi ta quên, cho nên mới gọi con đến. Đây là thủ trạc Bùi gia tổ truyền, con cầm đi.
- M-mẹ! Quý trọng như vậy sao con dám nhận?
Bùi phu nhân lại khoát tay, nói:
- Bùi gia tránh được kiếp nạn này, công lao của con không nhỏ. Từ ngày con vào Bùi gia, ta chưa có cho con cái gì, thủ trạc này con cầm đi. Thân là Thiếu phu nhân Bùi phủ, không thể không có.
Bùi phu nhân đã nói như vậy, Diệp Kết Mạn dĩ nhiên không thể chối từ, nàng đành phải ngập ngừng mà nhận.
- Mạn nhi, - Bùi phu nhân lấy phong thư - con vào Bùi gia, tính ra cũng đã một tháng. Trước đó, cha mẹ con bởi vì lo lắng nên có đến tìm một lần, nhưng khi đó không tiện, ta chỉ đành phải chiêu đãi và nói họ về trước. Đây là lá thư họ gửi cho con, vì Bùi phủ đang lục tục nên không có đưa cho con, hy vọng con không phiền lòng. Con rất nhớ họ phải không?
Diệp Kết Mạn chấn động. Nàng run run tiếp nhận thư, nhìn bút tích quen thuộc viết 'Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1424031/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.