Cáo biệt Kỷ Tiểu Nhiễm, Diệp Kết Mạn tiếp tục quay về phòng mình.
"Kỷ Tây Vũ?" Diệp Kết Mạn đẩy cửa vào, nhìn quanh. Không thấy Kỷ Tây Vũ. Nàng nghi hoặc bước tới, cho đến khi nhìn thấy góc áo màu trắng chìa ra ở trên giường. Giờ đã là sau giờ Ngọ, là thời điểm nắng gắt, chiếu từ hướng Tây qua. Cửa sổ đóng kín ngăn cách ánh sáng. Diệp Kết Mạn đã quen với điều này. Nàng phóng nhẹ cước bộ đi đến trước giường, và vén màn.
Dung nhan Kỷ Tây Vũ nhắm mắt ngủ như là một cơn gió thổi nhẹ vào lòng nàng. Mặt thì trắng, môi thì đỏ, chỉ nhìn thôi đã khắc vào trong óc. Nhớ hồi mới gặp, nàng đã hoảng sợ cỡ nào - vì khuôn mặt này - giờ nghĩ lại quả thật hơi buồn cười.
"Mệt nhiều lắm hở?" Diệp Kết Mạn thấp giọng nói, rồi ngồi xuống và vươn tay...
Diệp Kết Mạn chỉ sờ mặt Kỷ Tây Vũ. Lạnh, và láng mịn như ngọc, tựa như tượng được điêu khắc tỉ mỉ. Diệp Kết Mạn lẳng lặng mà nhìn. Rốt cục vẫn là rút tay về, như sợ mình sẽ phá ảo mộng của người ta. Song, bỗng có tay nâng lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng. Đôi mắt ấy mở ra. Trong một khoảng thời gian ngắn, cả hai người đều không nói gì, chỉ nhìn nhau. Thời gian như đọng lại.
"Ta còn tưởng nàng sẽ thừa cơ sàm sỡ ta một phen, vậy ta mới cười nhạo nàng được." Kỷ Tây Vũ mỉm cười, kéo tay Diệp Kết Mạn ấn xuống một nụ hôn. "Trái lại, nàng làm chính nhân quân tử. Hmm... Người xấu, xem ra chỉ có ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1424026/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.