Đêm khuya. Để Diệp Kết Mạn chìm vào giấc ngủ, Kỷ Tây Vũ đứng dậy, ngắm nhìn sắc trời, suy nghĩ một lát rồi đi ra ngoài, đi tới sân viện của Kỷ Tiểu Nhiễm ở kế bên.
Giờ phút này, tẩm cư Kỷ Tiểu Nhiễm vẫn còn sáng, xem ra cũng chưa ngủ.
Kỷ Tây Vũ vừa vào cửa đã nhìn thấy một người quỳ dưới đất, hai tay trói quặp ra sau lưng, cúi đầu thở phì phò. Trước người đối phương là Kỷ Tiểu Nhiễm và Tri phủ đại nhân đang ngồi. Kỷ Tây Vũ cũng không ngạc nhiên, tựa hồ đã đoán được bọn họ sẽ thẩm vấn phạm nhân ngay lập tức; nàng hãy còn đứng trước thích khách và cúi mắt nhìn.
Phạm nhân là một nữ tử, tóc tai tán loạn che hơn nửa khuôn mặt, song đôi mắt lại sắc bén làm người ta sợ hãi. Nữ phạm nhân mím môi; trên vai hình như có thương tích, quần áo dính máu khô.
"Ngươi không nói?" Kỷ Tiểu Nhiễm tựa hồ cũng không vội, trong mắt nàng có chút châm chọc. "Cho dù bọn họ phái người đến giết ngươi, ngươi vẫn muốn bán mạng? Ngươi cũng thấy người giả dạng ngươi trong lao chết thảm như thế nào mà, không phải sao?"
"Phi!" Nữ phạm nhân đột nhiên nhổ một ngụm, với thần sắc khinh thường.
"Miệng cứng như vậy?!" Mi gian tri phủ hiện lên tia tức giận, "Chết đến nơi còn không biết tốt xấu! Người đâu, dụng hình cho ta, xem xem còn cứng miệng nữa không!"
Nữ phạm nhân mặt không đổi sắc mà nhìn thẳng hai người, cười lạnh.
"Tri phủ đại nhân đừng vội." Kỷ Tiểu Nhiễm cản lại và cúi đầu nói. "Hình dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1424023/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.