Diệp Kết Mạn thấy thần sắc Kỷ Tây Vũ có vẻ dị thường, và nàng không biết có phải do mình hay không.
"Tối qua nàng trở về lúc nào?"
"Canh bốn. Nàng đã ngủ. Ta không đánh thức nàng."
"Trễ như thế?" Diệp Kết Mạn nhíu mày, "Nàng đã làm gì?"
Ánh mắt Kỷ Tây Vũ thay đổi khi nghe câu hỏi đó; nó trở nên sâu lắng hơn. Diệp Kết Mạn chợt thấy bất an. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Kỷ Tây Vũ nhếch môi, thần sắc ban đầu đã không còn mà trái ngược lại trở nên thoải mái.
"Nàng thật sự muốn biết?"
Diệp Kết Mạn cả kinh trong lòng, và đồng thời đoán được điều gì đó nhưng vẫn là cố giữ bình tĩnh.
"Ừ."
"Ta đi giết người."
Tay Diệp Kết Mạn run lên; nàng nhìn kỹ Kỷ Tây Vũ, chỉ thấy thần sắc người ta tự nhiên, dáng vẻ như đang nói về một chuyện hết sức bình thường. Kỷ Tây Vũ không có đùa, nàng nghĩ. Nhất thời, lòng dạ nàng trùng xuống.
Không quá khó để Kỷ Tây Vũ đoán được Diệp Kết Mạn nghĩ gì; Kỷ Tây Vũ thản nhiên, ngồi dậy nhìn duy trướng mà cười.
Trời đã sáng. Mưa to cả một đêm. Trời bây giờ cũng dần ấm trở lại.
Không biết cáo già Kỷ Thế Nam sẽ nghĩ cách gì để giải quyết đây...
Tiểu nha hoàn điên kia, nói vậy là đã bị diệt khẩu rồi. Bất quá không sao, có hộ vệ nhìn thấy được là đủ rồi. Kỷ Tây Vũ nghĩ.
Đang trong trầm mặc, một bàn tay nhẹ nhàng tới cầm cổ tay, Kỷ Tây Vũ cuối mắt nhìn, rồi chuyển sang nhìn Diệp Kết Mạn.
"Tại sao?" Diệp Kết Mạn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1423995/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.