An nhi vẫn còn đập cửa, và đồng thời cảm thấy Diệp Kết Mạn thật sự tức giận.
Trong phòng, Diệp Kết Mạn làm sao nghe lọt? Nàng bây giờ chỉ một lòng hướng về Kỷ Tây Vũ; nàng đang lấy tay áo lau nước cho đối phương. Kỷ Tây Vũ mặt ửng đỏ, mắt nhắm chặt, mi gian chịu đựng. Một thân áo trắng ướt sũng. Tóc ướt, vài sợi dán vào cằm. Vẻ tiều tụy áp bách vẻ lạnh lùng thường ngày. Diệp Kết Mạn cúi đầu nhìn Kỷ Tây Vũ bởi vì hết sức nắm chặt sàng đan mà tay hiển hiện rõ gân và xương thì càng lo hơn; nước mắt đong đầy hốc mắt - tựa như hạt mưa nằm trên lá sen, tích tụ đủ sẽ rơi xuống. Diệp Kết Mạn đau lòng, ôm tay đối phương, khẽ gọi: "Kỷ Tây Vũ... Kỷ Tây Vũ, tỉnh lại đi..."
Không biết có phải bởi vì nghe được Diệp Kết Mạn nức nở gọi hay không, lông mi Kỷ Tây Vũ run run, và một lát sau mới chậm rãi mở ra.
Diệp Kết Mạn: "Huân hương lô ta ném ra ngoài rồi, thấy khá hơn chưa?"
Kỷ Tây Vũ mệt mỏi nhìn Diệp Kết Mạn và nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Kết Mạn vén tóc ướt ra sau tai cho Kỷ Tây Vũ, giọng nói nghẹn ngào thêm: "Không, không khá chút nào cả... Đều là lỗi của ta... Lẽ ra biết An nhi đi xem hành pháp, nên lưu tâm. Mặc dù muội ấy vì tốt cho ta, nhưng ta không muốn tổn thương nàng..."
Một giọt nước mắt rơi xuống, nằm trên mặt Kỷ Tây Vũ. Con ngươi Kỷ Tây Vũ dao động, có vẻ như đã quên đi đau đớn mà thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1423981/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.