Diệp Kết Mạn thấy Thư nhi rời đi mới xoay người lại nhìn Kỷ Tây Vũ đang ngồi ở trên giường. Thấy Kỷ Tây Vũ cau mày, sắc mặt không tốt thì vội đi qua quan tâm nói:
"Thế nào? Chỗ nào không thoải mái?" Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn bắt tay Kỷ Tây Vũ xem xét. . Đọc truyện tại # T r u m T r u y e n . O R G #
Kỷ Tây Vũ cũng không tránh, mặc cho Diệp Kết Mạn cầm tay của mình - còn nàng thì nhìn Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn nóng lòng, không chú ý tới thần sắc Kỷ Tây Vũ, chỉ lo xem tay của đối phương. Vén áo lên, cánh tay trắng nõn bị vết cháy sém ập vào mắt, Diệp Kết Mạn cả kinh và nỗi buồn rầunhất thời dâng lên cuồn cuộn.
Diệp Kết Mạn cắn môi, thấp giọng nói: "Tại ta không về sớm. Không chú ý tới Thư nhi, làm hại nàng bị thương. Có đau không? Ta đi lấy thuốc."
"Thôi, thương nhẹ mà. Vả lại thuốc cũng đâu có tác dụng với ta."
Kỷ Tây Vũ cản Diệp Kết Mạn lại - nàng cũng không có rút tay ra mà chỉ là nhìn Diệp Kết Mạn.
"Vậy thì cái này phải làm sao?"
"Không sao, một chốc sẽ tốt lại."
"Giờ Ngọ nắng gắt, cũng may phòng này lớn, vạn nhất trốn không kịp thì thế nào?" Diệp Kết Mạn vẫn còn sợ mà nhìn Kỷ Tây Vũ. "Nếu để nắng chiếu tới, nàng sẽ ra sao?"
Kỷ Tây Vũ hờ hững nhếch khóe môi, ngữ khí cợt nhã nói: "Thì tan thành mây khói thôi."
Tiếng nói vừa dứt, tay Kỷ Tây Vũ bị siết lại. Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1423973/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.