"Không ngờ thân thể Kỷ tứ thiếu gia kém như vậy." Khi thân ảnh Kỷ Việt biến mất, An nhi nhịn không được nhỏ giọng cảm khái và tiếc hận. "Thật sự đáng tiếc cho dung mạo như ngọc ấy."
"Shh, không nên nói lung tung." Thư nhi kéo An nhi, lắc đầu nói nhỏ. "Đừng thấy Kỷ tứ thiếu gia ốm yếu, người ta tài trí xuất chúng đó. Địa vị ở Kỷ gia cũng không thấp. Chớ để trông mặt mà bắt hình dong."
Nghe Thư nhi nói, An nhi kinh ngạc: "Thật vậy?"
Bên này, Diệp Kết Mạn thu hồi tầm mắt, cúi đầu nghe Thư nhi nói, trong mắt như có điều suy nghĩ. Nàng đã từng nghe Kỷ Tây Vũ đề cập qua Kỷ Việt, bởi vậy cũng không nghi ngờ lời Thư nhi nói và cũng không vì như thế mà coi thường Kỷ Việt. Trái lại, nàng cứ luôn cảm thấy vừa rồi Kỷ Việt dù cố ý hay vô tình đều muốn thử nàng, rồi lại đúng lúc dừng lại, không đến mức giống Kỷ Thế Nam áp bức nàng. Mà Chỉ có Diệp Kết Mạn là rõ, ngay tại cuộc nói chuyện ngắn ngủn đó, ngay từ đầu nàng đã hồi hộp - ý muốn ứng đối mọi mặt - nhưng đối phương lại chỉ dò xét rồi tra kiếm vào vỏ làm cho nàng cảm thấy uổng công. Có phải bởi vì Kỷ Việt nhìn thấu nàng phòng bị, cho nên mới không lựa chọn hỏi tiếp?
"Dĩ nhiên là thật, " bên kia, Thư nhi đáp. "Kỷ tứ thiếu gia đúng là không có sức khỏe, nhưng cũng bởi vì điểm này, hắn đọc đủ thi thư, thành thục đủ binh pháp, có thể nói là học thức uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duyen-ket/1423968/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.