Chương trước
Chương sau
Ban nãy vừa ra khỏi chung cư, hai người đi qua tổng cộng hai ngã rẽ, ngã rẽ đầu tiên Ngân Tranh còn đang nói về khách sạn trước mặt, ngã rẽ sau đó cảnh tượng hoàn toàn biến đổi, tên ngốc cũng biết con ma này đánh tráo lúc nào, chỉ là Thẩm Khinh Vi thầm mắng bản thân quá sơ xuất, lại không phát hiện ra ngay lập tức.

Ngân Tranh bên cạnh thấy cô không tiếp tục đi, rất nghi hoặc, chầm chậm quay người, Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu lên nhìn, người trước mặt giống hệt như sư tỷ của cô, ngay cả cảm giác xa cách trên người, cũng y hệt, chẳng trách cô không phát hiện.

Chỉ là Ngân Tranh này, dường như chưa từng mở miệng?

Thẩm Khinh Vi đột nhiên nhớ tới Trương Đình nói bạn trai cô nàng nhìn chằm chằm cô nàng, nhưng từ đầu tới cuối không mở miệng nói nửa lời, là không biết nói, hay là không thể nói? Đột nhiên Thẩm Khinh Vi nổi tính hiếu kì, cô gọi: "Sư tỷ."

Trước trước mặt nhìn chằm chằm cô, hai mắt bình lặng như nước, thật sự mô phỏng rất đạt yêu cầu.

Nội tâm Thẩm Khinh Vi thở dài, lại gọi một tiếng: "Sư tỷ?"

Cô tiến lên phía trước một bước, Ngân Tranh không động đậy, Thẩm Khinh Vi cho tay vào túi, còn chưa kịp rút gương đồng ra, sau lưng đã có người gọi: "Khinh Vi?"

Thẩm Khinh Vi vô thức quay đầu, sau đó nhanh chóng quay người lại, nhưng Ngân Tranh bên cạnh đã nhanh chóng biến mất, không lưu lại chút bóng dáng, Ngân Tranh đi nhanh tới, hỏi: "Sao thế?"

"Ban nãy em vừa gặp nó." Thẩm Khinh Vi nói: "Nó hóa thành chị."

Ngân Tranh khó hiểu: "Em không cảm nhận được à?"

Thẩm Khinh Vi được ngâm âm khí, sao lại không thể phát giác được oán niệm và âm khí mạnh như thế? Ngân Tranh đột nhiên thấy hiếu kì, Thẩm Khinh Vi cũng nhíu mày, cô nói: "Chúng ta quay lại chung cư đi."

Cô không yên tâm: "Em thấy mấy đứa trẻ kia, có nguy hiểm."

Vốn nghĩ rằng một tấm bùa vàng có thể chống đỡ, không ngờ bản thân cô suýt chút nữa đã sơ suất, lai lịch của ma nữ này không bình thường, Ngân Tranh nghe được câu này cũng không hỏi nhiều, hai người men theo đường cũ quay lại.

Tiếu Tiếu mở cửa ra liền ngẩn người, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Còn dư phòng không?"

Trương Đình vốn dĩ không muốn bọn họ rời đi, vội nói: "Còn!"

Cô nàng không nghĩ ngợi chỉ vào một phòng: "Phòng đó trống."

Tiếu Tiếu cũng nói: "Tiểu Linh và em ngủ chung một phòng, cậu ấy sợ."

Thẩm Khinh Vi liếc nhìn Tiếu Tiếu, cũng không nói gì, cùng Ngân Tranh vào trong chung cư.

Có người, có sinh khí, bốn phía sáng trưng, Trương Đình cũng ra khỏi phòng nghịch điện thoại, ước gì có thể dính lấy Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi mọi lúc mọi nơi, Ngân Tranh không quen ở chung nhà với nhiều người như thế, sau khi vào phòng cô ấy cũng không ra ngoài nữa, Thẩm Khinh Vi cầm điện thoại rung đùi ở bên ngoài, Trương Đình ngồi bên cạnh cô, nhỏ tiếng hỏi: "Đại sư, phòng kí túc xá bọn em rốt cuộc làm sao thế?"

Thẩm Khinh Vi quay đầu, hỏi ngược lại: "Cô thấy thế nào?"

Trương Đình bị hỏi liền ngây ra, cô nàng lắc đầu: "Không biết."

Sau đó Tiếu Tiếu nói: "Có phải là cô giáo kia không ạ?"

Thẩm Khinh Vi nhất thời không có manh mối, cô hỏi: "Ngoài cô giáo đó, còn có tin đồn gì khác không?"

Ba cô gái ngồi thành hàng trước mặt cô, đều đang trầm tư suy nghĩ, Tiểu Linh lên tiếng: "Có rất nhiều tin đồn, nhưng không liên quan tới phòng 404."

Thẩm Khinh Vi ờ một tiếng, lười biếng dựa vào sô-pha, giống như con mèo, xảo quyệt lõi đời, mấy giây sau, điện thoại Trương Đình vang lên, cô nàng nhìn màn hình điện thoại, rời đi với mặt không dễ coi, Thẩm Khinh Vi nghe thấy cô nàng gọi người ở đầu bên kia: "Mẹ."

Tiếu Tiếu bối rối nói: "Là mẹ Trương Đình, liên tục bảo cậu ấy về nhà."

Thẩm Khinh Vi nghiêng mắt nhìn Trương Đình, hỏi: "Nhà cô ta làm nghề gì."

"Bố cậu ấy làm ở cục cảnh sát." Tiểu Linh nói: "Là cục phó."

Thẩm Khinh Vi gật đầu, thu ánh mắt về, Tiếu Tiếu và Tiểu Linh trước mặt nhìn sang nhau, chỉ có Thẩm Khinh Vi nhàn nhã gửi tin nhắn cho Yên Nhược: Điều tra được chưa?

Yên Nhược nhanh chóng trả lời cô: Chưa, tin tức hai mươi năm trước tôi điều tra được, đều không phù hợp với vụ án chặt đầu.

Thẩm Khinh Vi đột nhiên có chút đau đầu, chiếc sọ ở thành phố Thanh Bình còn chưa giải quyết xong, trước mắt cũng không biết là oán linh gì, thật sự chạy đâu cho khỏi trời mưa, cô không có tâm trạng hàn huyên với Yên Nhược, dứt khoát đặt điện thoại xuống rồi về phòng.

Tiếu Tiếu và Tiểu Linh nhìn thấy cô về phòng, nhìn sang nhau, hai người cũng về phòng mình.

Phòng bọn họ sát vách với phòng Thẩm Khinh Vi, hiệu quả cách âm của chung cư này đương nhiên không tốt trăm phần trăm, cho nên Thẩm Khinh Vi ở trong phòng cũng có thể nghe được âm thanh phòng bên cạnh, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng bên, hiển nhiên Ngân Tranh cũng nghe thấy, Thẩm Khinh Vi gọi: "Sư tỷ."

Ngón trỏ thon dài của Ngân Tranh đặt lên môi Thẩm Khinh Vi, bảo cô đừng lên tiếng, hương đàn hương thuộc về Ngân Tranh quẩn quanh trên đầu mũi Thẩm Khinh Vi, nhịp tim Thẩm Khinh Vi đập nhanh, cô ngẩng mắt nhìn Ngân Tranh trước mặt, lông mi dài, đôi mắt sáng, ngũ quan đứng đắn mạnh mẽ, mang theo một loại cảm giác yên lòng, lỗ tai Thẩm Khinh Vi ù ù, hoàn toàn không nghe được phòng bên đang nói gì.

"Hay là chúng ta nói với hai người kia?"

"Nói cái gì? Bọn họ xử lí xong sẽ đi, thế còn chúng ta? Trương Đình sẽ làm gì chúng ta?"

"Nhưng, nhưng..."

"Đừng nhưng nữa, bọn họ tới bắt ma, chúng ta phối hợp là được."

Những âm thanh lí nhí còn lại, quả thật không nghe rõ, lúc Ngân Tranh hoàn hồn, Thẩm Khinh Vi đã ngồi bên giường, mặt ửng đỏ, không quá rõ ràng dưới ánh đèn, Ngân Tranh gọi: "Khinh Vi?"

"Ừm?" Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu, nhìn về phía cô ấy, có chút đờ đẫn: "Sao thế?"

Ngân Tranh nhíu mày: "Không nghe thấy à?"

Lúc này Thẩm Khinh Vi mới đi hai bước tới bên tường, lén lún nghe động tĩnh phòng bên, không có âm thanh gì, cô hỏi Ngân Tranh: "Sư tỷ, chị nghe thấy gì à?"

Ngân Tranh lặp lại những lời ban nãy một lượt, Thẩm Khinh Vi nghi hoặc: "Trương Đình?"

Tiếu Tiếu và Tiểu Linh vướng mắc thân phận của Trương Đình nên không dám nói? Cho nên đang che giấu điều gì?

Thẩm Khinh Vi phì một tiếng: "Đứa trẻ hư hỏng!"

Ngân Tranh đẩy cô: "Đi tắm đi."

Thẩm Khinh Vi gật đầu vào nhà vệ sinh, Ngân Tranh vừa tắm rửa bên trong, vẫn còn lưu lại hương thơm nhàn nhạt, Thẩm Khinh Vi đứng dưới vòi hoa sen, lắp ghép mọi chuyện về phòng 404.

Ban đầu là tin đồn của cô giáo – Sau đó là vụ tự sát tập thể mười năm trước – Tới hiện tại là Lê Nguyên tự sát.

Mãi tới khi tắm xong, Thẩm Khinh Vi vẫn không hiểu nguyên do trong đó, nếu là ma quỷ làm bậy, tại sao lại chọn người trong phòng 404? Nếu thật sự là oán linh, sao còn phân tốt xấu? Chắc chắn đều hại người, cho nên mười năm trước, tại sao nó lại có thể nhịn được không ra tay với những người khác? Hay là phòng 404 còn có bí mật nào mà cô chưa biết?

Thẩm Khinh Vi cảm thấy chắc chắn có điểm mấu chốt, có thể liên kết chuỗi sự việc này lại, chỉ là hiện tại cô không liên kết được.

Cô tắm xong, vẫn còn suy nghĩ vấn đề này, mái tóc dài ướt át xõa ra sau, làm ướt một mảng áo ngủ, mùa hè, đồ ngủ đều là một lớp vải mỏng manh, phần lưng bị ướt lộ ra đường cong xương bả vai tới phần eo, xương vai như ẩn như hiện, Ngân Tranh nhìn cô một cái, không nhịn được lên tiếng: "Lại đây."

Thẩm Khinh Vi ngoan ngoãn đi tới, đứng trước gương, khăn khô lau tóc ướt ban nãy bị Ngân Tranh để sang một bên, cô quay đầu, khuôn mặt vừa tắm xong vẫn còn ửng đỏ, hồng hào như dặm phấn, đáng yêu không nói thành lời, đột nhiên Ngân Tranh nghĩ tới có lần Thẩm Khinh Vi bị cảm, rõ ràng đã khỏe rồi, còn nói dối bản thân chưa khỏi, dính lấy cô ấy đòi ngủ chung, cô ấy chỉ lên vệt đỏ bất thường trên mặt Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi còn cãi chày cãi cối: "Bị cảm nên sốt đó, chắc chắn không bình thường! Sư tỷ ôm em thì sẽ bình thường lại."

Thẩm Khinh Vi mãi mãi như thế, không bình thường lại dính người.

Ngân Tranh khẽ lắc đầu, xoay người Thẩm Khinh Vi, lấy máy sấy không tạp âm ở bên cạnh sấy tóc, hơi nóng phả ra, sấy đi những âm u cùng ẩm ướt.

Mái tóc của Thẩm Khinh Vi khô dần, những sợi tóc mềm mại quấn lên cổ tay Ngân Tranh, từng sợi từng sợi, dây dưa không rõ, không biết Ngân Tranh nghĩ tới chuyện gì, nhất thời mất hồn, máy sấy sấy vào một chỗ trong thời gian dài, Thẩm Khinh Vi nghiêng đầu, gọi: "Sư tỷ?"

Ngân Tranh hoàn hồn, cúi đầu tiếp tục sấy tóc.

Không lâu sau, trong phòng yên tĩnh trở lại, tiếng ồn ào ngoài cửa sổ đã vơi đi nhiều, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nằm trên giường, bật đèn đầu giường, không ai thấy buồn ngủ, ánh mắt Thẩm Khinh Vi liếc sang Ngân Tranh, hỏi: "Sư tỷ, chị đang nghĩ gì thế?"

Âm thanh của Ngân Tranh vẫn nhàn nhạt như mọi khi, cô ấy nói: "Chị đang nghĩ xem tại sao bọn họ phải nói dối."

Tại sao trong tình huống này, còn suy nghĩ tới những chuyện đó? Thẩm Khinh Vi nhíu mày, cử động cơ thể, càng nghi ngờ bản thân không có chút hấp dẫn nào, thật muốn ngạt thở.

Cô nghiêng người, phòng bên cạnh lại truyền tới những tiếng lẩm nhẩm, lần này không giống lúc trước, còn có những tiếng thở dốc như có như không.

Thở dốc?

Cơ thể Thẩm Khinh Vi cứng lại, cô chỉ đoán hai người phòng bên là bạn tốt, căn bản không nghĩ tới quan hệ sâu hơn, dường như không ở chung một phòng, mới không thông suốt.

Cô lật qua lật lại không ngủ được, Ngân Tranh cũng bị cô làm ồn tới phiền muộn, chỉ là cô ấy nằm nghiêng, không để Thẩm Khinh Vi phát hiện, mãi tới khi Thẩm Khinh Vi gọi: "Sư tỷ."

Lúc này âm thanh của Ngân Tranh căng thẳng trả lời: "Ừm?"

"Em không ngủ được." Thẩm Khinh Vi bò dậy, xuống giường, bên cạnh đột nhiên trống không, không khí phảng phất mùi hương nhàn nhạt, cơ thể căng cứng của Ngân Tranh thả lỏng, cũng ngồi dậy, dựa lên đầu giường, cô ấy nhìn thấy Thẩm Khinh Vi xuống giường đi tới trước bàn rót nước, ngửa cổ ừng ực, ánh đèn chiếu lên chiếc cổ thon dài của cô, làn da trắng bóc, đường cong tinh tế, Ngân Tranh vô thức di chuyển ánh mắt.

Khi Thẩm Khinh Vi quay lại giường, nhìn thấy Ngân Tranh xem điện thoại, vô cùng hiếm thấy, cô nhích tới: "Xem gì thế?"

Ngân Tranh nói: "Video."

Xem video tự sát của Lê Nguyên, coi như để đè lại tâm trạng nóng nực, Thẩm Khinh Vi khẽ lẩm nhẩm một câu, Ngân Tranh không nghe rõ, hai người ngồi trước ngọn đèn đầu giường xem lại video kia hai lần, khi Ngân Tranh sắp tắt điện thoại, Thẩm Khinh Vi nói: "Đợi chút."

Cô cầm điện thoại, tua tới đoạn cuối cùng, dừng ở một cảnh.

Sau khi Lê Nguyên trong video treo cổ trên chiếc quạt, con ma kia quay đầu Lê Nguyên, hướng chuẩn về phía máy quay, Thẩm Khinh Vi ấn dừng lại, tỉ mỉ quan sát, từ đầu tới cuối, không nhìn rõ mặt ma nữ, nó luôn dùng tóc dài che lại, hơn nữa vì chất lượng video, cho nên nhìn không quá rõ, nhưng khung hình đang dừng lại khiến Thẩm Khinh Vi phát hiện một điều kì quái.

Tay cô chỉ lên mặt ma nữ, gọi: "Sư tỷ?"

Ngân Tranh nhìn theo tay cô, nhìn mặt ma nữ một lúc lâu, lại nhìn sang mặt Lê Nguyên, nốt ruồi đen ở khóe môi, giống y hệt nhau.

Hai người xem lại đoạn này, cuối cùng ánh mắt ngưng trệ xác định, ma nữ được ghi hình, chính là Lê Nguyên, hay nói cách khác, khuôn mặt nó y hệt Lê Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.