Thẩm Khinh Vi hỏi chiếc sọ: "Muốn nhìn một lúc nữa không?"
Chiếc sọ hỏi: "Tôi là người nào?"
Hai cái tên, nhưng nó lại không biết đâu là tên mình, tâm trạng của Thẩm Khinh Vi phức tạp, cô chỉ vào một bên, chiếc sọ đọc lên: "Lâm Mộ Xuân."
Nó tự giễu: "Tên cũng hay đấy."
Nói xong, biểu cảm của nó khựng lại, giống như nghe được một âm thanh mơ hồ.
"Này, bạn học, bạn tên gì thế?"
"Mình là Lâm Mộ Xuân."
"Lâm Mộ Xuân, tên hay quá, sau này cậu đừng đi đường này, không an toàn."
Đường? Đường nào? Không an toàn?
"Cậu tên gì?"
"Mình tên..."
Ngũ quan thanh tú của chiếc sọ nhăn nhúm lại, càng muốn nhớ lại càng không nhớ ai, nó đau khổ rên lên một tiếng, bay dưới gốc cây, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sao thế?"
Ngân Tranh kéo tay cô: "Đợi lát nữa rồi hẵng qua."
Thẩm Khinh Vi không hiểu: "Nó nhớ ra rồi sao?"
"Vẫn đang nhớ lại." Ngân Tranh nhàn nhạt nhìn chiếc sọ, ánh mắt lạnh như nước có chút phức tạp, chiếc sọ bay dưới tán cây, nhìn chằm chằm hai cái tên, nhỏ tiếng đọc lên: "Liễu Nhàn."
Cái tên rất quen thuộc, quen thuộc tới độ khi nó thốt lên cái tên này, lại có kích động muốn khóc.
Liễu Nhàn đã đi xa dường như có cảm ứng linh hồn, đột nhiên dừng chân lại, đứng im, đôi tay run rẩy đè lên lồng ngực, đôi môi mỏng khẽ cử động, nhưng từ đầu tới cuối không gọi ra được cái tên ấy.
Sắc mặt Liễu Nhàn càng ngày càng tái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong/2484284/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.