"Lâu rồi không gặp." Lâm Mộ Xuân bay tới trước mắt Liễu Nhàn, hai người dường như quay trở lại rất nhiều năm trước, hai người từng vô số lần mặt đối mặt, trong đôi mắt ngập tràn những lời không nói hết, cuối cùng chỉ tổng kết lại bốn chữ, Liễu Nhàn nói: "Mộ Xuân, lâu rồi không gặp."
Âm thanh của Liễu Nhàn khàn khàn, vành mắt đỏ ửng, Thẩm Khinh Vi vỗ vai Trương Đình: "Còn không đi à?"
"Em..." Trương Đình vốn dĩ còn muốn lên tiếng, nhưng không khí hiện tại rất quái dị, cô nàng cũng không dám nói, lập tức phủi mông chạy mất, trong phòng chỉ còn lại Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi, Liễu Nhàn đột nhiên ôm ngực, cơ thể lùi sau hai bước, sắc mặt tái đi, cơ thể bị làn khói đen quấn lấy, Thẩm Khinh Vi phát hiện âm khí trên người Liễu Nhàn nặng thêm mấy phần.
Cô nhìn sang Ngân Tranh, Ngân Tranh không tỏ ý kiến, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Chuyện gì thế?"
"Tại sao cô lại xuất hiện hiện tượng cắn trả?"
Thẩm Khinh Vi nói xong liền nắm lấy cổ tay Liễu Nhàn, sắc mặt biến đổi: "Lê Nguyên không phải do cô giết?"
Huyết trùng trong cơ thể Liễu Nhàn gào thét đòi ăn, nhưng hiển nhiên không có dấu vết đã từng hút máu người, sao có thể? Ngân Tranh kéo tay Thẩm Khinh Vi ra rồi hỏi Liễu Nhàn: "Quản lí kí túc xá là do cô ra tay sao?"
Liễu Nhàn nhìn Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi, lại nhìn Lâm Mộ Xuân, dáng vẻ Lâm Mộ Xuân vẫn sạch sẽ thuần khiết, mà cô ấy, đã sớm ngập trong bùn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong/2484280/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.