Hôm nay là một ngày trời đẹp, nhưng ở Khai Phong phủ lại âm u chướng khí mù mịt.
" Cút! Bổn gia chết cũng không đồng ý!! " Dương Tiễn sống chết ôm cột không buông đối Công Tôn Sách đối diện nói. Bộ dạng nữ hài tử sống chết ôm cột làm cho Vương Mã Trương Triệu bốn người đứng ở đó nín cười đến đỏ bừng mặt.
Triển Chiêu khóe môi cong lên, muốn nói nhưng lại thôi.
Bao đại nhân im lặng chống tay ngồi một bên hết nhìn Công Tôn tiên sinh nhà mình rồi lại nhìn Dương Tiễn, một bộ muốn xem kịch vui.
Công Tôn Sách nghe thấy lời Dương Tiễn phản đối, cũng không lộ vẻ gì không vui, chỉ là nụ cười so với thường ngày nhạt hơn một chút.
Dương Tiễn thề bản thân không có rùng mình. Thực sự!
" A Tiễn, một nữ hài tử không nên có hành động thất lễ như vậy. " Bỗng dưng Công Tôn Sách lên tiếng, nói một câu không liên quan gì đến chủ đề đang nói. Dương Tiễn mặt hết xanh đến trắng lại đen, khuôn mặt nhăn thành một đoàn, hét lớn : " Ngươi mới là nữ hài! Cả nhà ngươi mới là nữ hài! Gia là nam nhân chân chính! "
" Ô~ Nam nhân sao... " Công Tôn Sách khẽ liếc đem Dương Tiễn nhìn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, sau đó phun ra mấy chữ làmDương Tiễn suýt tức chết : " Thực sự nhìn không ra a... "
Dương Tiễn mặt đen lại đen hơn: " Hôm đó không phải các ngươi đều thấy rồi sao? Gia là nam nhân, chỉ là vì một lý do mà bị biến thành nữ mà thôi! "
Nhớ lại đêm hôm đó là ngày cuối tháng, tự dưng hắn đang tắm, không hiểu sao đùng cái lại biến thành con trai, cho dù tinh thần hắn có sắt thép đến mức nào cũng không kìm nổi mà hét lớn một tiếng, sau đó...sau đó...
Nhớ lại ánh mắt mọi người khi xông vào nhà tắm thấy bộ dạng đó của mình, Dương Tiễn hận không thể đem những kẻ đã thấy đi băm vằm uy chó.
Công Tôn Sách đương nhiên biết việc này, không những thế hắn còn là kẻ đã có mặt tại hiện trường, lúc đó còn không có việc gì huýt sáo một tiếng. Tình huống hôm đó quả là quá đặc sặc a...
" À... Xem như là vậy đi. " Công Tôn Sách phe phẩy quạt lông ngỗng, ánh mắt ánh lên tia nguy hiểm : " Ngươi là thần tiên, cũng nên có một chút đức hạnh của thần tiên đi? "
" Cái giọng điệu nghi ngờ đó là cái gì?! Gia khi nào không giống thầntiên? Đức hạnh của gia so với Thái Thượng Lão Quân cùng tên Ngọc Đế kia còn muốn tốt hơn gấp trăm lần! " Dương Tiễn lập tức cả người xù lông lên.
Công Tôn Sách cười ánh mắt cong cong, nhìn thực giống con hồ ly.Dương Tiễn cảm thấy bản thân thực sai lầm rồi mới dám đôi co với người này.
" Nếu đã là thần tiên cớ gì thấy dân chúng bị yêu quái quấy phá lại không thèm để ý? "
" ..... " Hắn có thể nói kì thực con yêu quái kia rất ghê tởm không?
" Thần tiên như vậy...Thực khiến người khác lạnh lòng a... "
" ...... " Hắn có thể nói nếu như bản thân mà nhúng tay thì sẽ có nguy cơ bị nước miếng dìm chết không?
" Aizz...Khai Phong phủ cũng không có đủ tiền nuôi người không có tác dụng... Làm sao đây? Sổ chi thu tháng này lại không đủ rồi..." Con hồ ly nào đó tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Dương Tiễn khuôn mặt đen lại, run run rẩy rẩy buông cột ra, biểu tình quyến luyến như vậy khiến người ta tưởng rằng đó là cây vàng cây bạc chứ không phải một cây cột.
" Không phải chỉ là đánh yêu quái thôi sao... Gia..gia đi là được mà..."Dương Tiễn đau khổ khóc thầm đầu hàng.
Mợ nó hổ xuống đồng bằng bị khuyển khi!
Ngọc Đế, Vương Mẫu, Lão Thái ( Thái Thượng Lão Quân ),ba người các ngươi chờ đấy cho ta, đừng để bổn đại tiên lên được trên đó, nếu không...
Công Tôn Sách bằng lòng nhìn Dương Tiễn, sau đó kéo Bao đại nhân đi xử lý công vụ. Tứ đại kim cương cũng tự biết thân biết phận, lập tức chạy đi tuần tra. Cuối cùng chỉ để lại hai người Dương Tiễn cùng Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn bộ mặt như bánh bao thiu của Dương Tiễn, mỉm cười khẽ xoa đầu người kia, giọng nói ôn nhuận vang lên : " Được rồi, cũng không cần lo, ta sẽ cùng làm với ngươi. "
Dương Tiễn nhíu mày, đưa tay lên sờ chỗ đầu được Triển Chiêu xoa kia, mặt không được tự nhiên nói: " Ai bảo ta lo? Chỉ là một tiểu yêu quái, ta còn chưa đánh đã nghiền đâu. "
Triển Chiêu cũng không có nhiều lời, chỉ gật đầu rồi bước đi, cho nên không có nhìn thấy ánh mắt kì lạ kia của Dương Tiễn.
Quen! Thực sự quá quen!
Cái cảm xúc tay người này xoa xoa thực sự quá quen!
Dương Tiễn không hiểu cái cảm giác này, nhưng bản năng mách bảo hắn tuyệt đối không nên xem nhẹ điều này.
Lần đầu tiên, Dương Tiễn thực sự cảm thấy rối rắm.
Đông Kinh Biện Lương thời gian này bỗng dưng nảy sinh một sự kiện kì lạ - thiếu nữ biến mất!
Mà những thiếu nữ này cũng không có gì nổi bật, ngược lại còn có vẻ ngoài không được mấy xinh đẹp. Bỗng dưng chỉ một đêm mất tích tới 6 người, sau lại mất tích thêm 4 người. Người nhà đến báo quan, quan phủ sai người đi tìm, không biết thế nào lại mất tích nốt. Tổng cộng hiện tại mất tích hơn 15 người. Bao đại nhân đầu tiên nghi ngờ đây là một vụ án mất tích liên đới lớn, có khả năng là do một nhóm người làm ra. Nhưng từ khi Dương Tiễn đến nhà của thiếu nữ đầu tiên biến mất liền cho ra kết quả là yêu quái làm, sau đó mới có vụ bị Công Tôn Sách ép buộc nhận án.
Dương Tiễn thề bản thân nếu có cơ hội quay về quá khứ thì nhất định sẽ không nhanh miệng như vậy nữa.
Bởi vì hắn biết yêu quái lần này tuyệt đối không nên dây vào!
Nhưng giờ đã nhận án, Dương Tiễn cũng chỉ còn cách nhận mệnh đi tìm con yêu quái kia.
Triển Chiêu để ý thấy Dương Tiễn mấy hôm nay cứ nhíu chặt lông mày đi đứng không yên, lo lắng hỏi: " Ngươi làm sao vậy? "
Dương Tiễn ngồi trên giường nhăn chặt mi : " Đang nghĩ làm thế nào dụ tên kia ra... "
Cái này thực làm khó Dương Tiễn. Hắn và tên kia ít nhất đã có nhiều lần tiếp xúc, đương nhiên biết bản tính tên kia khó hầu tới cỡ nào, đã thế công phu chạy trốn luôn thuộc hàng thượng lưu, muốn tìm cũng không thể trong ngày một ngày hai.
" Ngươi quen yêu quái lần này? "
" ..... " Hắn thực sự muốn nói bản thân tuyệt không muốn dây dưa với tên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]