Lúc nãy nàng hung hãn bao nhiêu thì bây giờ nguội lạnh bấy nhiêu. Giết đứa bé kia ư? Cũng như nơi phương trời xa xôi nào đó, con nàng cũng bị người ta giết thảm.
− Trời!
Hồ Diễm Thúy nhắm mắt rùng mình không dám nghĩ thêm nữa. Thời gian trôi qua nặng nề, chậm chạp.
Người nhũ mẫu nãy giờ quá kinh hãi nép mình sau cột đá, giờ mới đến gần nàng cất giọng run run:
− Bang chủ, xin cho già phân giải đôi lời.
Hồ Diễm Thúy mở mắt, gục đầu vào lòng bà òa khóc:
− Nhũ mẫu ơi, con khổ quá ...
Bà khẽ vuốt tóc nàng nói nghẹn ngào:
− Già hiểu tất cả nỗi oan uổng của nàng, nhưng xin nàng hãy xót thương giùm giọt máu của Tiên vương. Thái Ngân đã đền tội với nàng rồi.
Hồ Diễm Thúy càng khóc lớn hơn:
− Nhũ mẫu ơi! Ta không cố ý giết chết nàng đâu, nhưng ta không thể ôm ấp trong tay con của kẻ đã giết chết con mình được. Nhũ mẫu hãy đem đứa bé rời khỏi đây ngay.
Nhũ mẫu sợ hãi, quỳ xuống chân nàng van lạy:
− Hồ quý phi, hiện thời chỉ có nơi này là kín đáo nhất mà thôi. Nếu già ẵm tiểu Hoàng tử ra khỏi nơi này là bị giết chết trong nháy mắt. Cúi mong người mở rộng hải hà mà ra tay cứu độ.
Bây giờ Hồ Diễm Thúy mới sực nhớ, ngẩng lên thắc mắc:
− Nhũ mẫu, ngươi nói ta nghe lạ quá, Hoàng hậu và Hoàng tử bị ai truy đuổi chứ?
Quân vương đâu?
Nhũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-than-chuong/2753230/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.