- Sư phụ.
Hồ Sơn nói ngay cho thầy an dạ:
− Thương tích của Thảo muội không nặng lắm đâu, chỉ nằm tịnh dưỡng độ đôi ngày là bình phục. Sư phụ đừng lo lắng quá.
Lâm Bình đặt tay lên vai chàng nói đớn đau:
− Hồ Sơn, Giang nhi đã chết rồi.
− Vâng!
Hồ Sơn gục đầu vào lòng sư phụ như muốn bù đắp sự trống vắng của thầy bằng chính bản thân mình, mượn nước mắt rửa trôi bao nhớ thương u uất.
− Chỉ tại ta mà thôi!
Lâm Bình lẩm bẩm tự trách mình:
− Trời ơi, chỉ tại ta mà Giang nhi chết thảm.
− Sư phụ ...
Hồ Sơn lay người thầy sợ hãi:
− Sư phụ, người nói gì mà con không hiểu.
Lâm Bình cười chua chát:
− Làm sao mà con hiểu được khi chuyện đó xảy ra cách đây đã hơn hai mươi năm rồi.
Rồi lão lại âm thầm lẩm bẩm:
− Sư huynh, anh vẫn chưa quên chuyện cũ hay sao? Tại sao huynh không đến tìm đệ mà hại học trò của đệ chết thê thảm thế kia? Trời ơi ...
Lâm Bình đột nhiên hét lớn nghẹn ngào:
− Nếu không có pho bí kíp kia thì Giang Lâm đâu đến nỗi nào phải chết.
− Sư phụ.
Hồ Sơn hốt hoảng ôm chặt sư phụ:
− Xin thầy đừng làm con sợ. Pho bí kíp gì mà Giang Lâm phải chết?
Lâm Bình cất tiếng cười sằng sặc:
− Pho "Cương, nhu, hóa thần công" võ lâm chi bảo. Hỡi ơi! Chỉ vì một pho sách vô tri
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-than-chuong/2753226/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.