Vì muốn lập công với Thái An Hầu, nên khi vừa nhận được tin báo, tên huyện quan nịnh bợ liền xua quân tới cứu viện.
Giữa lúc trận chiến đang diễn ra ác liệt, hàng loạt tử thi ngã gục với đường kiếm oai hùng của Giang Lâm, chợt có tiếng hét vang lên sang sảng:
− Giang nhi dừng tay!
Tiếp theo tiếng thét là một bóng trắng đáp xuống giữa vòng vây. Giang Lâm vội ngừng tay bái lạy:
− Ra mắt sư phụ.
Tên quan huyện bước vào giữa đám quân đưa tay bái chào Lâm Bình một cái:
− Kính chào Lâm tiên sinh, thì ra tên nghịch tặc này lại là đồ đệ của người.
Lâm Bình cũng vội đưa tay lên thi lễ:
− Ra mắt huyện quan, lão nhân đến chậm để nghịch đồ xúc phạm đến người, xin được nhận lỗi.
Đạt Khanh vui vẻ:
− Với lão thì chẳng sao. Nhưng tên tiểu tử này đã làm thọ thương đại công tử Hắc Chiêu. Tôi e rằng...
Lâm Bình thất sắc:
− Như vậy là quả đáng tội, Giang nghịch đồ sẽ phải bị trừng phạt đích đáng. Kính thỉnh đại quan theo lão nhân lên võ đường uống một vài chung rượu. Rồi xem lão trị tội nghịch đồ.
Khuôn mặt phì nộn của tên huyện quan nở một nụ cười tự đắc. Hắn ra lệnh cho quân lính:
− Quân bay thu dọn chiến trường rồi trở về phủ huyện. Ta lên xem thử coi Lâm tiên sinh hành động thế nào.
Lâm Bình quay sang Giang Lâm và Thảo Sương hét lớn:
− Nghịch đồ, mau trở về núi.
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-duong-than-chuong/2753215/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.